Phí Nghê phát hiện dù trong nhà rất ấm cúng nhưng số lượng than tổ ong lại chẳng thấy thay đổi nhiều.
“Có phải những lúc em vẫn chưa về anh đều ngồi chịu rét trong nhà hay không?”
Phương Mục Dương cười: “Anh mà lại là người tiết kiệm như thế à?” Anh không phải người tiết kiệm, nhưng ban ngày phần lớn thời gian anh đều không ở nhà, đợi đến khi cô về rồi thì mới đốt than cho nhà ấm lên một chút.
“Vậy sao còn thừa nhiều than tổ ong thế?”
Phương Mục Dương không thể nói dối là anh đi mua thêm than, số lượng than họ mua đều được ghi chép rõ ràng trong sổ than của người bán.
“Em biết mà, anh đâu sợ lạnh, chỉ sợ nóng thôi.”
Phí Nghê sờ sờ quần áo của Phương Mục Dương: “Anh giặt quần áo không thể cẩn thận hơn chút à?” Áo bông sao chịu nổi kiểu giặt như vậy, giặt vài lần là sẽ chẳng giữ ấm nổi nữa. Cô đưa tiền và phiếu vải cho Phương Mục Dương, dặn anh mua thêm một chiếc áo khoác bông nữa.
Khi cách kỳ thi đại học còn có nửa tháng, rất nhiều người xin nghỉ ở nhà để ôn tập, nhưng Phí Nghê vẫn kiên trì đi làm đều đặn mỗi ngày. Tuy cô không thích công việc của mình, nhưng dù sao thì tiền lương và nơi ở đầu tiên của cô đều đến từ xưởng may mũ, cho nên cô cũng phải xứng đáng với công việc này. Trong phân xưởng đã không ít người xin nghỉ để học bài, nếu cô cũng xin nghỉ nữa thì những đồng nghiệp còn lại sẽ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-ke-thuc-dung/2854322/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.