“Anh vẫn nên thử thi đại học thì hơn, kết quả thế nào cũng không quan trọng.” Một bên má Phí Nghê vẫn dán lên lưng Phương Mục Dương. “Thi không đỗ cũng không sao, dù sao anh vẫn có thể vẽ tranh mà. Đợi khi nào anh vẽ đủ nhiều, chúng ta có thể mở một triển lãm nhỏ trong nhà. Bây giờ hai ta đã khá hơn trước nhiều rồi, em có thể đi học hưởng lương, ra trường lương còn tăng nữa, ngoài việc vẽ tranh liên hoàn lấy tiền nhuận bút ra thì anh không cần làm thêm mấy việc không liên qua đâu, cho dù bây giờ anh có thôi vẽ tranh liên hoàn thì cuộc sống của chúng ta cũng không ảnh hưởng gì cả. Chúng ta có tiền tiết kiệm, sau khi tốt nghiệp lương tháng của em cũng sẽ được hơn năm mươi tệ, hai người tiêu vẫn thoải mái…”
“Em đang chuẩn bị làm nhà tài trợ cho anh đấy à?”
Phí Nghê xoa bóp cánh tay của Phương Mục Dương. “Làm gì có nhà tài trợ nào nghèo thế?” Cô xem sách của Phương Mục Dương đựng trong hòm, biết có những họa sĩ cần phải dựa vào nhà tài trợ riêng để duy trì cuộc sống. Cô có thể nuôi anh một hai năm, nhưng lâu hơn nữa thì không được. Cái miệng của anh cực kỳ kén chọn, sau khi làm trong nhà hàng yêu cầu với việc ăn uống càng cao, cứ thi thoảng lại phải ăn cá hấp với mì bào ngư đóng hộp… Nếu như tháng nào cũng ăn cải thảo, cô có nuôi anh cả đời cũng không thành vấn đề.
“Hàng tháng chỉ cần có cải thảo ăn là được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-ke-thuc-dung/2854321/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.