“Ý con là mẹ nói thế đủ rồi, không cần phải nói thêm nữa.”
Mẹ Phí thấy mặt con gái đỏ lựng từ tai tới cằm, liền đinh ninh cô quá xấu hổ cho nên không muốn nghe tiếp. Bà ho một tiếng, lại nói: “Mẹ cũng chẳng muốn nói đâu, nhưng hai đứa chưa biết gì, mẹ mà không nói thì chẳng biết lại bày ra cái trò hề gì nữa.”
Ở trong mắt mẹ Phí, Phí Nghê vẫn là một đứa nhỏ ngây ngô ngờ nghệch, nhiều việc vẫn phải chỉ dạy. Bà bảo Phí Nghê không cần phải ngượng làm gì, bà chỉ nói một lượt thôi. Loại chuyện này, mọi người đều giống như nhau, chỉ cần một lần là hiểu.
Trước khi đi, Phương Mục Dương “ngây ngô ngờ nghệch” thấy Phí Nghê không muốn rời nhà thì liền ôm lấy vai cô trước mặt hai vợ chồng già, nói: “Chúng ta đi thôi, để cho cha mẹ nghỉ sớm một chút, bọn họ đã bận rộn suốt cả ngày hôm nay rồi.”
Phí Nghê định tránh ra, nhưng ngại cha mẹ ở đấy nên chỉ đành phải phối hợp. Cô không muốn rời nhà mình, song Phương Mục Dương đã nói vậy, cô mà không đi thì chứng tỏ không hiểu chuyện. Tay Phương Mục Dương vẫn luôn quàng qua vai cô, phòng lại không có quạt điện, khiến bả vai cô nóng bừng.
Cô cũng thắc mắc tại sao Phương Mục Dương có thể kêu cha gọi mẹ tự nhiên đến thế. Nếu như đổi lại là cha mẹ Phương Mục Dương đứng trước mặt cô, cô chắc chắn không gọi nổi.
Ra ngoài cửa, Phí Nghê đang định phát hoả thì Phương Mục Dương đã đút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-ke-thuc-dung/2854138/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.