Ánh Linh sợ hãi không định hình được là mình đã làm sai chuyện gì mà người này lại muốn giết cô, hai tay cứ báu chặt vào tay của ông ta cảm giác nghẹt thở, hô hấp khó khăn Ánh Linh bắt đầu nhăn mặt lại khó chịu, người đàn ông kia thì vừa dùng một tay ép sát Ánh Linh vào tường rồi từ từ nâng lên, một tay thì cầm con dao dơ cao lên vung dao đến định đâm Ánh Linh thì một bàn tay kịp thời xuất hiện giữ lấy tay người đàn ông đó bẻ ngược ra sau.
Hắn ta đâu đớn bỏ tay đang bóp cổ của Ánh Linh ra cô rời tự do một cái thiệt mạnh xuống đất, không ngừng ho tay thì giữ lấy cổ của mình vì cảm giác rất đâu, đầu óc quay cuồng trước khi ngất xỉu thì chỉ kịp nhìn thấy mặt người đàn ông đã cứu mình và câu cuối cùng còn nghe được là:
“Cháu bé, cháu có sao không mau tỉnh dậy đi cháu bé.”
Ánh Linh chợt thoát ra giấc mơ ngồi phắt dậy điều đầu tiên là dùng hai tay ôm lấy cổ của mình, mồ hôi mồ kê đổ ra như tắm, người Ánh Linh còn rất là rung rẩy hơi thở thì đồn dập.
Một lúc sau khi lấy lại được bình tĩnh rồi thì Ánh Linh mới thở phào nói: “Ôi may quá... chỉ là giấc mơ thôi nhưng lâu lắm rồi nổi ám ảnh đó không xuất hiện... lần này lại có chuyện gì nữa đây.”
Ánh Linh chòm tay ra phía sau gần gối nằm của mình để lấy điện thoại khi mở lên thì cũng đã sáu giờ sáng, do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-em-va-anh/3461869/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.