“…Cậu Cố, cậu tìm lão già có chuyện gì?” Trần Lực cảm thấy đứng trước mặt người thanh niên trẻ tuổi này khiến ông cảm thấy vô cùng áp lực. Cố Tư Vũ cho gọi ông tới hỏi chuyện nhưng hơn mười phút vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn ông chăm chăm.
Trương Trình lên tiếng thay Cố Tư Vũ. “Chú Trình không cần căng thẳng, cậu chủ tôi chỉ muốn hỏi chú một chút chuyện xưa thôi.”
Cố Tư Vũ bắt chéo chân. “Ông quen biết Tư Kiều chứ?”
Trần Lực nghe tới cái tê này thì liền nói. “Tư Kiều sao? Tôi quen cô ấy, hai mươi ba năm trước cô ấy là tiếp viên do tôi quản lý ở vũ trường F.”
“Ồ!” Cố Tư Vũ nhếch môi. “Hai mươi ba năm trước vũ trường F có nhiều tiếp viên như vậy, sao ông lại không cần suy nghĩ mà đã trả lời ngay thế?”
“Tôi tuyệt đối không có nhớ nhầm. Tư Kiều là tiếp viên nữ có dung mạo vô cùng xinh đẹp, nhưng phẩm chất lại thanh cao. Cô ấy tới chỗ tôi làm cũng vì tiền viện phí của mẹ mình, hoàn toàn không phải loại người mong chờ được các ông lớn để ý tới. Bởi vì xinh đẹp nên hằng ngày đều bị khách hàng quấy rối, Tư Kiều đều từ chối thế nên cũng đắc tội với kha khá người… tôi cũng đã vì cô ấy mà áy náy hơn hai mươi năm nay.”
Cố Tư Vũ chớp mắt, thoáng chốc trở nên bớt đi sự lạnh lùng thường ngày. “Ông ngồi đi.”
Trần lực đã lớn tuổi, đứng lâu nãy giờ quả thật có chút khó chịu nên giờ cũng ngồi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-em-la-may-man-cua-anh/2024252/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.