Cẩn Mai không biết mình đã ngủ thiếp đi bao lâu, tới lúc thần trí bắt đầu hoạt động thì cô vẫn không muốn mở mắt ra. Cô đang nằm ở một chỗ êm ái, xung quanh rất yên tĩnh, có mùi trầm hương nhè nhẹ rất dễ chịu. Mí mắt nặng trĩu nâng lên, khung cảnh dần dần trở nên rõ ràng.
Căn phòng này… Cẩn Mai nhìn xung quanh một vòng mới biết cô vẫn đang ở trong căn phòng mà Cố Nam Phong giam giữ cô.
Chuyện này là sao? Cẩn Mai bước xuống giường, cổ chân truyền tới một cơn đau khiến cô chắc chắn chuyện mình chạy trốn và gặp Cố Tư Vũ không phải là mơ. Anh ở đâu? Tại sao cô vẫn còn ở trên hòn đảo này?
Cẩn Mai chân thấp chân cao đi tới muốn mở cửa ra ngoài nhưng lúc này bên ngoài đã có người mở cửa đi vào.
Là An Đồng.
Cô ấy cũng tới đây rồi.
An Đồng bước lên đỡ Cẩn Mai. “Chân của cô không tiện, bác sĩ nói cần phải hạn chế di chuyển.”
“Cố Tư Vũ đâu?” Cô mặc kệ lời bác sĩ gì gì đó, chỉ muốn biết tình hình hiện tại như thế nào.
“Chủ tịch đang bận giải quyết một số việc, căn dặn tôi phải chăm sóc cô thật tốt.” An Đồng dìu Cẩn Mai vào phòng, để cô ngồi lại ghế sô pha. Cô ấy vẫn còn nhớ lời Cố Tư Vũ đã dặn dò, tuyệt đối không được để Cẩn Mai đi tìm ngài.
“Anh ấy…không sao chứ?” Cô nhớ tới vết thương trên vai anh hôm qua, nhìn qua có vẻ rất sâu.
“Ngài ấy chỉ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-em-la-may-man-cua-anh/2024234/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.