Chương trước
Chương sau
Phòng VIP của họp đêm này vô cùng sang trọng, có thể bước vào đương nhiên đều là người có mặt mũi và địa vị. Vân Xuyên cho người chuẩn bị một phòng hạng nhất, chiếc bàn tròn hiện tại đã có một số món ăn khai vị được bày trí đẹp mắt. Cẩn Mai ngồi cạnh Cố Tư Vũ, Vân Xuyên ngồi cạnh cô còn Lạc Thiên Ân lại nhất quyết muốn kề sát vào Vân Xuyên.


“Tôi là Vân Xuyên.” Vân Xuyên hướng Cẩn Mai nâng ly, thái độ nhiệt tình giới thiệu bản thân.

Cẩn Mai cười cười cầm ly rượu lên thì Cố Tư Vũ liền có chút hốt hoảng giật lấy.


Vân Xuyên khó hiểu nhìn hành động của anh.

Sắc mặt có chút không tự nhiên nhưng rất nhanh liền điềm nhiên giải thích. “Cô ấy không uống được rượu.”


Cẩn Mai xấu hổ, chắc là lần trước biểu hiện lúc say của cô đã gây ám ảnh tâm lý nặng cho Cố Tư Vũ rồi nên lần này anh mới tỏ thái độ như thể chỉ cần cô uống ly rượu này là ngày tận thế sẽ đến vậy.


Lạc Thiên Ân cũng bật cười, Cẩn Mai liền trừng mắt với anh ta.


Vân Xuyên đã lờ mờ nhận ra được sự khác thường của hai người này nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm, lại lần nữa quay qua nhìn Cẩn Mai. “Phan tiểu thư không thắc mắc quan hệ giữa tôi và Cố Tư Vũ à?”


“Khi nãy anh ấy có nói với tôi hai người là bạn cũ trong cô nhi viện.” Cẩn Mai cảm thấy kì lạ, sao cô gái này lại hỏi cô một câu khó hiểu như vậy? Nhưng cô cũng không tiện nói nguyên văn lời của Cố Tư Vũ, như vậy sẽ làm tổn thương người ta.


“Cả chuyện này cũng nói với cô rồi?” Vân Xuyên không thể tin được, trong ký ức của mình thì gần như là một người bất khả xâm phạm, anh không chỉ khó gần còn cao ngạo cực đại, vậy mà lại có ngày chịu nói với một cô gái rằng bản thân từng lớn lên trong cô nhi viện? Lần này Vân Xuyên phải cẩn thận đánh giá lại Phan tiểu thư trước mặt một phen.

Cẩn Mai bị thái độ của Vân Xuyên làm cho thêm khó hiểu, nói với cô chuyện này thì đã làm sao? Tại sao cô gái này cứ khiến cô cảm thấy như là cô ấy đang muốn do thám cô vậy?


Nhận ra được sự mất tự nhiên của cô, Cố Tư Vũ giờ phút này cũng lên tiếng hỏi chuyện. “Dạo này việc kinh doanh cũng khá nhỉ?”


Vân Xuyên thu lại biểu tình, cười nhạt. “Không sánh được với anh ngày nào cũng xuất hiện trên tạp chí kinh tế, em chỉ xem như là kinh doanh nhỏ thôi, không đáng nhắc tới. À phải rồi, Trương Trình và Tiểu A dạo này thế nào rồi? Họ vẫn còn theo anh à?”


Cố Tư Vũ gật đầu. “Hai người họ vẫn ổn.”


Vân Xuyên lần nữa nhìn sang Cẩn Mai. “Phan tiểu thư…”


“Cứ gọi tôi Cẩn Mai là được.”


Cô ấy hơi sững người nhưng rất nhanh liền nở nụ cười. “Được, Cẩn Mai, khi nãy đã khiến cô hoảng sợ rồi, tiếng súng không làm cô kinh hãi chứ? Cô chắc là ít đến những nơi phức tạp như thế này, thật ngại quá.”


“Không sao.” Cẩn Mai bắt đầu càng cảm thấy khó hiểu hơn, tại sao thái độ của Vân Xuyên lại tốt hơn khi nãy như vậy?


Cố Tư Vũ gấp cho cô một ít thức ăn bỏ vào bát, nhẹ giọng nói. “Ăn đi.”


“Cố Tư Vũ anh thiên vị quá rồi, tại sao không gấp cho em?” Vân Xuyên lên tiếng trêu chọc, sau đó cũng chủ động đưa bát của mình về anh.


Cẩn Mai đứng hình ở động tác bỏ đồ ăn vào miệng nhìn cái bát trước mặt mình.


Cố Tư Vũ không có động tĩnh gì gọi là muốn giúp đỡ cô ấy chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào Vân Xuyên.


Cô ấy rút tay lại. “Thôi bỏ đi, bộ dáng của anh hiện tại nói không chừng muốn độc chết em.”


Cẩn Mai nhịn cười.


“Để tôi để tôi.”


Lạc Thiên Ân nãy giờ bị xem là không khí lúc này cũng quyết định làm điều gì đó để chứng minh sự tồn tại của bản thân. Anh ta sốt sắng đứng lên gấp thức ăn bỏ vào bát của Vân Xuyên liên tục, cho tới khi cái bát vốn trống không giờ đã đầy ấp một đống đồ ăn. Vân Xuyên nhíu mày, tỏ ra khó chịu.


“Xuyên Xuyên, ăn nhiều vào, cô gầy quá rồi.” Lạc Thiên Ân chống cằm nhìn Vân Xuyên nở nụ cười đủ để hớp hồn những cô gái ngây thơ.


Nhưng dĩ nhiên, Vân Xuyên là chủ họp đêm, cô ấy không phải cô gái ngây thơ nào cả. Ấn tượng đối với Lạc Thiên Ân ban đầu vốn không tốt nên cũng không muốn tiếp xúc nhiều, nhưng nghĩ tới anh ta là anh trai của Cẩn Mai, lại nghĩ tới quan hệ của Cẩn Mai và Cố Tư Vũ, suy cho cùng cũng phải giữ cho anh ta chút mặt mũi. Cô gượng ép bản thân nói, “Cảm ơn.”


“Không có gì, có muốn ăn tôm không? Tôi bóc vỏ tôm cho cô.”


Cẩn Mai bên cạnh cuối cùng cũng sặc nước trái cây mà ho liên tục, Cố Tư Vũ chầm chậm vỗ nhẹ lưng cô.


Mà sắc mặt của Vân Xuyên lại không tốt một chút nào. “Không cần.”


“Xuyên Xuyên…”


“Gọi Vân Xuyên!”


“Vân Xuyên cái gì chứ? Chúng ta là bạn bè mà, cứ gọi Xuyên Xuyên là được.” Lạc Thiên Ân mặt dày cười nói. “Khi nãy cô chỉ trong có vài chiêu liền hạ được tên to xác đó, cô có học võ à?”


Vân Xuyên tự nhủ bản thân phải nín nhịn, nhưng hàm răng đã nghiến chặt. “Một chút.”


“Xuyên Xuyên, hay cô dạy tôi vài thế võ phòng thân đi.”


Lúc này cảm lại cảm thấy vô lý, không phải từ nhỏ Lạc Thiên Ân đã được đưa đi học võ rồi sao?


“Anh hai, không phải…” Cô vốn tưởng rằng Lạc Thiên Ân đã quên nên muốn nhắc cho anh ấy nhớ lại nhưng nào ngờ Lạc Thiên Ân lại dùng ánh mắt cảnh cáo cô. “À, không có gì…”


Cố Tư Vũ khẽ cong môi cười, lại tiếp tục gấp thức ăn cho cô.


Vân Xuyên thật sự không thể chịu nổi nữa, cũng may là lúc này cửa phòng mở ra, thuộc hạ của cô ấy dẫn cô gái khi nãy ‘được’ tranh giành – Hoa Hoa đi vào.


Hoa Hoa cúi đầu không dám nhìn lên, lí nhí nói. “Xuyên tỷ.”


Vân Xuyên hừ một tiếng. “Cô làm ở đây có biết quy tắc của tôi không?”


“Em biết.”


“Ồ, nói ra thử xem.”


Hoa Hoa cắn cắn môi, như sắp khóc tới nơi. “Chỉ tiếp rượu, không nhận bao dưỡng của khách.”


Cẩn Mai liếc nhìn cô ấy một cái, hóa ra cũng có quy tắc này à? Xem ra Vân Xuyên kinh doanh khu ăn chơi nhưng lại không muốn tạo ra một ổ tệ nạn, cũng là người tốt.


“Hôm nay cô không những để tôi biết cô nhận bao dưỡng của khách hàng, mà còn muốn bắt cá hai tay, cô nói tôi nên xử lý cô thế nào đây?” Vân Xuyên thản nhiên hỏi.


“Xuyên tỷ em không có, là…là anh ta tới tán tỉnh em trước.” Hoa Hoa vừa khóc vừa chỉ tay về phía Lạc Thiên Ân tố cáo.


Vân Xuyên liếc nhìn Lạc Thiên Ân với ánh mắt chán ghét.


Anh ta hốt hoảng đứng ngồi không yên, đúng là khi nãy là anh ta chủ động tán tỉnh Hoa Hoa, nhưng sao hiện tại lại cảm thấy cái nhìn của Vân Xuyên đối với mình mới quan trọng chứ? “Chẳng phải cô cũng đồng ý sao? Tôi có cưỡng ép cô đâu? Xuyên Xuyên, chuyện này không thể trách tôi được, có trách thì trách tôi quá đẹp trai khiến bao cô gái không thể cưỡng lại được.”


Cẩn Mai cảm thấy có gì đó từ trong cổ họng mình muốn trào ra, cô vội ngậm miệng kiềm chế, Cố Tư Vũ mỉm cười giống như đang xem trò hay, bàn tay vẫn đều đặn vỗ nhẹ lưng cô.

Vân Xuyên cũng không tránh khỏi cảm giác buồn nôn trước sự tự tin của tên đàn ông này.

“Hoa Hoa cô đi lãnh tiền lương tháng này sau đó nghỉ việc, tôi không muốn nhìn thấy cô ở Keys nữa.”


Hoa Hoa ngậm ngùi bị dẫn đi, Lạc Thiên Ân lại nhìn Vân Xuyên say đắm. “Xuyên Xuyên…”


“Tôi còn có việc, Cố Tư Vũ, Cẩn Mai, sau này sẽ liên lạc sau, bữa hôm nay tôi mời mọi người, xin phép đi trước.” Vân Xuyên đứng lên, nói vội một câu rồi rời khỏi.


Lạc Thiên Ân có muốn đuổi theo cũng không kịp nữa, đành ỉu xìu ngồi lại chỗ của mình, sau đó lại nhìn thấy tay của Cố Tư Vũ đang đặt trên lưng Cẩn Mai thì liền mượn cớ trút giận chạy tới hất tay anh ra. “Tên họ Cố, đừng có động tay động chân với em gái tôi.”


Cẩn Mai nhíu mày, có chút mất mặt. “Lạc Thiên Ân anh làm gì thế hả?”


Cố Tư Vũ lại nhìn Lạc Thiên Ân bằng ánh mắt thách thức, bàn tay anh không nhanh không chậm nắm lấy tay cô đứng lên rời khỏi.


Lạc Thiên Ân nhìn một màn này mà cảm giác mắt mình sắp rớt ra tới nơi, tức tối muốn bốc khói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.