“Vân Xuyên, cho em năm phút, xuống đây gặp anh.”
“Dựa vào đâu chứ?”
“Con em.”
Lúc Vân Xuyên chạy xuống, nhìn thấy chiếc siêu xe đang đỗ phía xa, cô đi tới, một người vệ sĩ mở cửa xe giúp cô. Vân Xuyên ngồi vào bên trong, lúc này rèm che được kéo lại. Cánh cửa bí mật ở hàng ghế sau cùng được mở ra, kèm theo đó là một âm thanh non nớt quen thuộc.
“Mẹ.”
Sóng lưng Vân Xuyên cứng đờ, kinh ngạc quay ra sau. Trong lòng như vỡ òa, không tin được chuyện đang xảy ra trước mắt. “Phong Phong…”
“Mẹ.” Phong Phong nhào người lên phía trước ôm lấy Vân Xuyên.
Hai mắt cô như bị nước mắt che đi, cảnh tượng trước mắt mờ mịt cho tới khi hóa thành giọt nước lăn dài xuống gò má xinh đẹp. Cô ôm lấy thân hình nhỏ bé của con trai thật chặt, tính tới thời điểm này đã hơn hai năm cô chưa từng gặp con trai mình. Làm gì có người mẹ nào đành lòng bỏ rơi con mình chứ? Hai năm trước vì quá nhớ con cô đã lén quay về nhìn con nhưng không may bị cảnh sát trưởng biết được đã cảnh cáo cô một trận. Nếu muốn người nhà an toàn thì nên hạn chế gặp nhau lại.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Thẩm Phúc cũng không cầm nổi nước mắt.
Lạc Thiên Ân lại vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm thấy xúc động. Xem ra cô gái này đã dồn nén quá nhiều tình cảm, cho tới hiện tại mọi thứ vỡ òa lại mang đến cảm xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-em-la-may-man-cua-anh/2024175/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.