Lúc Vân Xuyên chạy xuống, nhìn thấy chiếc siêu xe đang đỗ phía xa, cô đi tới, một người vệ sĩ mở cửa xe giúp cô. Vân Xuyên ngồi vào bên trong, lúc này rèm che được kéo lại. Cánh cửa bí mật ở hàng ghế sau cùng được mở ra, kèm theo đó là một âm thanh non nớt quen thuộc.
“Mẹ.”
Sóng lưng Vân Xuyên cứng đờ, kinh ngạc quay ra sau. Trong lòng như vỡ òa, không tin được chuyện đang xảy ra trước mắt. “Phong Phong…”
“Mẹ.” Phong Phong nhào người lên phía trước ôm lấy Vân Xuyên.
Hai mắt cô như bị nước mắt che đi, cảnh tượng trước mắt mờ mịt cho tới khi hóa thành giọt nước lăn dài xuống gò má xinh đẹp. Cô ôm lấy thân hình nhỏ bé của con trai thật chặt, tính tới thời điểm này đã hơn hai năm cô chưa từng gặp con trai mình. Làm gì có người mẹ nào đành lòng bỏ rơi con mình chứ? Hai năm trước vì quá nhớ con cô đã lén quay về nhìn con nhưng không may bị cảnh sát trưởng biết được đã cảnh cáo cô một trận. Nếu muốn người nhà an toàn thì nên hạn chế gặp nhau lại.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Thẩm Phúc cũng không cầm nổi nước mắt.
Lạc Thiên Ân lại vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm thấy xúc động. Xem ra cô gái này đã dồn nén quá nhiều tình cảm, cho tới hiện tại mọi thứ vỡ òa lại mang đến cảm xúc mạnh trong lòng anh thế này. Quả nhiên Vân Xuyên kiên cường, thích nói những lời lý trí mạnh mẽ chỉ là vẻ bề ngoài, cô vẫn là người phụ nữ bình thường như bao người nhưng chẳng qua là vận mệnh không tốt đã khiến cuộc đời cô gặp quá nhiều gian truân.
Cuộc gặp gỡ này của bọn họ không được lâu, chính Vân Xuyên cũng biết chuyện này, dù bên ngoài xe có vệ sĩ nhưng vẫn không có gì là chắc chắn. Sau khi dặn dò Phong Phong, ôm con thật chặt, Vân Xuyên đã phần nào thỏa mãn. Cô gửi gắm con trai cho bà nội dùng bà vẫn không để ý tới cô nhưng Vân Xuyên biết bà sẽ thay cô chăm sóc Phong Phong thật tốt.
Vân Xuyên bấm bụng xuống xe cùng Lạc Thiên Ân, anh dìu lấy cô, bởi vì nhìn chiếc xe mang theo máu mủ của mình rời đi Vân Xuyên đã khóc đến run rẩy. Lần này chia xa, không biết tới bao giờ cô mới có thể nhìn thấy con trai lần nữa.
Hiện tại cô đang đứng ngay trước họp đêm của chính mình, có rất đông người ra vào, nếu để bọn họ thấy bà chủ họp đêm đưng đây khóc thì không hay. Nhưng Vân Xuyên lại không thể ngăn được bản thân mình cứ rơi nước mắt, kết quả là cô dùng hai tay vừa che mặt vừa khóc.
Lạc Thiên Ân nhìn mà cảm thấy lòng khẽ nhói, anh kéo cô lại, để cô vùi mặt vào ngực mình, dùng thân hình cao lớn che chắn cho cô.
Vân Xuyên cuối cùng cũng khóc thành tiếng. “Lạc Thiên Ân anh mặc kệ tôi đi…”
Nếu anh càng tỏ ra quan tâm cô như bây giờ cô sẽ khóc nhiều hơn.
Con người luôn là như vậy, khi không có ai bên cạnh quan tâm sẽ chẳng sao cả, tôi sẽ tự mình đứng lên đi tiếp. Nhưng chỉ cần có một lời nói, một hành động ân cần nào đó từ đối phương sẽ khiến một người vốn dĩ kiên cường trở nên yếu đuổi lạ thường.
Lạc Thiên Ân không trả lời, vẫn kiên trì đem cô ôm chặt.
Không biết qua bao lâu, Vân Xuyên mới lấy lại được bình tĩnh, cô khẽ đẩy anh ra.
Nhìn hai mắt ửng đỏ của cô, Lạc Thiên Ân có chút đau lòng, nhưng bị đẩy ra bất ngờ khiến anh hơi loạn choạng. “Bà chủ, em cũng tuyệt tình thật.”
Vân Xuyên cảm thấy mất mặt, vừa rồi tự nhiên lại tựa vào người đàn ông này khóc ngon lành, cho tới khi cảm xúc mạnh qua đi, khứ giác ngược lại trở nên mẫn cảm, mùi hương của người đàn ông xộc vào mũi khiến cô có chút xao động thoáng qua. Vân Xuyên hốt hoảng, cô làm sao thế này? Tim…sao lại đập nhanh đến vậy?
“Cảm ơn anh.”
“Gì cơ?” Lạc Thiên Ân nheo mắt. “Em nói gì cơ?”
Vân Xuyên lườm anh, quay người đi vào họp đêm. Lạc Thiên Ân cười cười, theo cô vào trong.
Vân Xuyên cũng lười quản anh, mặc kệ anh theo sau mình. Cô đi tới quầy rượu ra hiệu cho pha chế rót một ly rượu mạnh.
Lạc Thiên Ân ngồi cạnh cô, yên lặng nhìn cô ngửa đầu uống rượu.
Chất rượu đắng tràn vào cổ họng dần dần hóa thành một loại cảm giác lâng lâng khiến cô bình tĩnh hơn. Tiếng nhạc ầm ĩ bên ngoài dường như lại càng khiến cô trở nên yên lặng lạ thường.
Dưới ánh đèn màu chớp tắt, Lạc Thiên Ân nhìn cô có chút say mê. Vân Xuyên rất xinh đẹp, cô không có vẻ đẹp giống những cô gái mà anh từng gặp qua. Gương mặt cô trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế mà thanh tú, nét đẹp nhẹ nhàng, vừa sang trọng, quý phái lại vô cùng dịu dàng, gần gũi dễ dàng đi vào tim của người khác.
Cô gõ tay vào ly rượu đã không còn giọt nào, phục vụ hiểu ý bèn rót thêm một ít. Sau đó cô hất cằm, “Đem cho anh ấy một ly.”
Phục vụ nhanh chóng tiến lên rót rượu cho Lạc Thiên Ân.
“Em đừng uống nữa, bao nhiêu đủ rồi.” Anh lên tiếng.
“Đủ? Thế nào là đủ?” Vân Xuyên khẽ cười.
“Yên tâm, tôi không say đâu, tửu lượng của tôi sợ rằng còn lợi hại hơn công tử ăn chơi như anh. Nào, cùng tôi cạn ly.”
Vân Xuyên đưa ly rượu trong tay, muốn cùng anh uống. Lạc Thiên Ân đưa mắt nhìn phục vụ đang rót rượu cho mình, không nhanh không chậm từ chối. “Tuy rằng anh là công tử ăn chơi nhưng anh sẽ không tùy tiện uống rượu. Nhất là bên cạnh có phụ nữ cần anh bảo vệ.”
Vân Xuyên nhìn anh, ánh mắt hơi gương gạo cụp xuống, sau vài giây liền uống hết chút rượu trong ly. Cho tới khi đem thứ chất lỏng màu đỏ đó ép xuống lồng ngực, giọng cô có chút khàn đi. “Sẽ không bao giờ là đủ. Làm sao có thể đủ chứ? Người mẹ như tôi quá thất bại… tôi đã nợ thằng bé quá nhiều thứ. Phải đến khi nào tôi mới có thể quang minh chính đại dắt tay Phong Phong đi công viên nước, đến những khu vui chơi mà thằng bé thích, cùng thằng bé ăn những món ngon…làm những chuyện đúng trách nhiệm của người làm mẹ đây? Tôi đưa nó đến thế giới này…nhưng lại chưa từng làm được gì cho nó.”
Nói rồi, cô nở nụ cười khổ sở, gõ vào ly của mình. “Rót rượu.”
Lạc Thiên Ân hơi nhíu mày, nhưng cũng không ngăn cản phục vụ. “Anh có thể giúp em làm những chuyện đó, chỉ cần một lời nói của anh, đám cảnh sát đó sẽ không dám ép em làm nội ứng nữa. Đến lúc đó em có thể cùng Phong Phong trải qua những ngày tháng yên bình nhất.”
“Lạc Thiên Ân anh không hiểu…” Vân Xuyên thều thào. “Con người phải tự chịu trách nhiệm đến cùng với sai lầm của mình. Vì tình yêu sai lầm năm đó mà đã để lại quá nhiều hệ lụy, tôi cần phải đích thân giải quyết, chỉ có như vậy mới không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm mình và Phong Phong. Tin rằng sau này thằng bé lớn lên, nó sẽ không muốn biết rằng mẹ của mình vì một người đàn ông mà phạm tội sau đó lại dùng tiền và quyền của người đàn ông khác để thoát thân.”
“Cho dù… bà nội em xem em như một người rẻ tiền mà đàn ông có thể mua được?” Lạc Thiên Ân đè nén cảm giác muốn ôm lấy cô vào lòng.
“Mọi hiểu lầm đều có thể hóa giải, sau này bà sẽ hiểu nỗi khổ của tôi.” Ánh mắt Vân Xuyên trống rỗng, cô uống cạn rượu trong ly. Mặt cô đã có chút đỏ, “Cảm ơn anh, Lạc Thiên Ân, hôm nay thật sự cảm ơn anh.”
“Đừng uống nữa.” Thấy Vân Xuyên định uống tiếp, anh giữ tay cầm ly rượu của cô lại.
Vân Xuyên gạt tay anh ra, lắc đầu sau đó kiên quyết đem rượu dung nạp vào cơ thể mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]