Chương trước
Chương sau
Tiệc sắp tàn, cô cũng bị rượu làm cho choáng váng. Cảm thấy không khí quá mức ngột ngạt, Cẩn Mai âm thầm rời khỏi đại sảnh. Trên người cô khoát chiếc áo vest của Phùng Tử Sâm, gió bên ngoài vườn hoa mát lạnh thổi tới làm tóc cô bay bay, ánh đèn trong vườn rất sáng, cô có thể nhìn thấy những đóa hoa quỳnh nở rộ.


“Phan tiểu thư cũng thật có nhã hứng, giờ này vẫn còn ngắm hoa quỳnh ở đây.” Giọng nói lanh lảnh phía sau truyền tới.


Cẩn Mai giật mình, quay lại. “Trịnh Hân Nghiên, cô theo tôi ra đây làm gì?”


“Tôi chỉ muốn chiêm nghiệm sự chiến thắng của bản thân, muốn nhìn thấy bộ dáng thảm bại của cô.” Trịnh Hân Nghiên khoanh tay, tỏ ý thù địch mà lườm. “Chẳng phải trước đây có rất giỏi dựa vào gia thế tốt của mình để hạ thấp người khác sao? Bây giờ thì sao? Cô đã mất tất cả, ngay cả người đàn ông mà mình yêu cũng không giữ được.”


Cẩn Mai cúi đầu, không thèm để ý tới cô ta bởi hiện tại đầu cô có chút quay mòng mòng, chắc là đã ngấm rượu rồi. Cô muốn rời đi lại bị Trịnh Hân Nghiên kéo tay giật mạnh lại.

“Tôi đã cho phép cô đi sao?”


Cẩn Mai cười lạnh. “Trịnh Hân Nghiên, cô nghĩ bản thân đã chiến thắng sao? Thực chất là cô thảm hại, vô cùng thảm hại.”


“Mày nói cái gì?” Trịnh Hân Nghiên phá lên cười. “Hiện tại tao là người chiến thắng, ít nhất là thắng mày. Hiện tại mày có gì chứ? Một lão già bị bệnh tim đang sắp hấp hối, một người đàn ông mà mày yêu cũng bỏ rơi mày, một công ty sắp phá sản, mày chỉ là con chó dưới chân tao thôi á..”


Lời còn lại chưa kịp phun ra, Cẩn Mai đã giơ tay bóp chặt cằm của Trịnh Hân Nghiên khiến hai bên cạnh cô ta sưng đỏ kêu la đau đớn.

“Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất đừng đó nói động tới ông ngoại và Phan thị, cô không có tư cách.” Cẩn Mai đẩy cô ta ra sau, ánh mắt lạnh lùng chứa đựng cơn giận dữ. “Ba mươi vẫn chưa phải là tết, Trịnh Hân Nghiên, có cho rằng Cố Tư Vũ yêu cô sao? Cho dù anh ấy kết hôn với cô thì sao chứ? Người trong lòng anh ấy, không phải là cô.”


Những lời này như thể chọc tức Trịnh Hân Nghiên, cô ta trừng mắt, như một bà điên mà bước về phía Cẩn Mai, lại không để ý Cẩn Mai đã xoay lưng ngược lại với hồ nước phía sau. Trịnh Hân Nghiên túm lấy tóc Cẩn Mai giật mạnh. “Mày nói cái gì.”


Cẩn Mai nở nụ cười nhìn ra bóng dáng mấy người phía xa đang chạy tới, không nói một lời ngã người ra phía sau.


Tiếng nước ầm ầm vang lên, lúc Trịnh Hân Nghiên vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì đám đông phía xa chạy tới khiến cô ta lúng túng chỉnh trang lại hình ảnh của mình, vốn dĩ định lên tiếng giải thích thì thấy Cố Tư Vũ cởi bỏ áo vest ngoài, chạy lướt qua cô ta phóng xuống hồ nước.


Trịnh Hân Nghiên trừng lớn mắt, đứng như chết trân.


Cẩn Mai không biết bơi, cô cực kì sợ cảm giác chênh vênh trong nước nên từ nhỏ dù cho có mời bao nhiêu huấn luyện viên tới dạy thì cô cũng bài xích việc bơi lội. Hiện tại cô cũng không biết bản thân bị làm sao, chắc do có rượu vào nên can đảm hơn chăng?


Lúc cô sắp bị cảm giác chông chênh vùi lấp, mí mắt cũng nặng trĩu, một cánh tay rắn chặt đã túm lấy cô, kéo cô ôm vào lòng. Cẩn Mai hơi mở mắt, nhìn lên chiếc cằm cương nghị của anh, cô nở nụ cười nhạt.


Cố Tư Vũ đưa cô lên bờ.


“Tư Vũ, cô ta tự dưng té xuống, em không làm gì cả.” Cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo của Cố Tư Vũ, Trịnh Hân Nghiên vội vàng lên tiếng phân minh.


Cố Tư Vũ đễ Cẩn Mai tựa vào người mình, nghe thấy lời này, Cẩn Mai ho vài cái, sau đó ánh mắt đẫm nước nhìn thằng về phía Trịnh Hân Nghiên. “Trịnh tiểu thư, tôi biết là tôi không đúng, đã đắc tội cô. Trước đây khi cô và Tư Vũ chia tay quả thật chúng tôi nảy sinh tình cảm, nhưng khi hai người quay lại tôi đã biết khó mà rút lui, nhưng tại sao cô vẫn không tha cho tôi…”


“Cô…cô nói dối, là cô tự mình ngã xuống.”

Phùng Tử Sâm chứng kiến mọi, cũng góp lời. “Cẩn Mai từ nhỏ nổi tiếng là sợ bơi lội chuyện này không ai không biết, hồ nước này lại sâu như vậy, Trịnh Hân Nghiên, cô muốn nói Cẩn Mai vì muốn vu oan cho cô mà lấy tính mạng của mình ra đùa cợt sao?”


“Tôi…”


Xung quanh bắt đầu bàn tán, đương nhiên đều chỉ trỏ về phía Trịnh Hân Nghiên.


Cẩn Mai cười lạnh trong lòng, vẫn còn chưa khiến cô hả hê. Cô khó khăn ngồi dậy, đẩy nhẹ Cố Tư Vũ ra. “Tư Vũ, anh đừng như vậy, cứu em chỉ làm cho Trịnh tiểu thư khó chịu, em rất sợ.”


Cố Tư Vũ nhíu mày, nắm tay cô kéo lại. Mọi người xung quanh ồ lên một tiếng, hiện tại bọn họ đều cho rằng thời gian qua báo chí đã viết sai, phù thủy xen vào chuyện tình này thật ra là Trịnh Hân Nghiên. Bọn họ bắt đầu nhìn cô ta với ánh mắt như thấy côn trùng dơ bẩn.

Quá rõ ràng, Cố Tư Vũ chọn cứu Cẩn Mai, hơn nữa từ thái độ của anh bọn đều xác định anh rất quan tâm Cẩn Mai còn bộ dạng của Trịnh Hân Nghiên hiện tại chỉ như một kẻ ngoài lề cố tình chen ngang họ mà thôi.


Thấy cả người cô ướt sũng thậm chí còn run lên vì lạnh, Phùng Tử Sâm đi tới vài bước nhặt chiếc áo khoát của mình lên sau đó tới choàng lên người cô. “Anh đưa em về.”


Cẩn Mai gật đầu, cô cũng mệt rồi, đầu óc cũng bắt đầu quay vòng vòng, định thoát ra khỏi hơi thở quen thuộc nhưng trong lòng không biết vì sao lại có chút lưu luyến không muốn di chuyển.


Cố Tư Vũ giữ chặt lấy cô, không nói một lời giật lấy áo khoác của Phùng Tử Sâm từ trên ngực cô ném ra xa. Ở trước mặt mọi người anh ôm lấy cơ thể đang lạnh của cô sải bước rời khỏi.


Cẩn Mai cũng mê man, để mặc anh muốn làm gì thì làm.


Cho tới lúc cô tỉnh lại đã ở phòng tổng thống của khách sạn, đầu có chút đau nhứt, cô trở người, giật mình phát hiện Cố Tư Vũ đang nằm cạnh mình. Anh vẫn đang ngủ, có vẻ giấc ngủ này rất sâu, cánh tay rắn chắc gác lên eo cô dường như đã dùng sức siết chặt. Cẩn Mai cố gắng nhìn đồng hồ treo tường, hiện tại chỉ hơn ba giờ sáng.


Cô lại nhìn tới chiếc váy lụa màu trắng đang mặc trên người, chiếc váy mà cô mặc đến tham dự buổi tiệc đã bị ướt, còn đây là… Cố Tư Vũ thay cho cô sao?


Khi ngủ anh đã bớt đi sự xa cách nghiêm nghị mà cô thường thấy, cũng không còn chút phòng bị nào, gương mặt giảm đi lãnh khí lại càng thêm trầm tĩnh. Cẩn Mai nhìn anh, trong lòng lại khẽ đau nhói. Cô nhớ tới những chuyện đã qua, cũng không biết vì sao cả hai lại phải đi đến bước đường này. Rõ ràng đáng rất tốt, nhưng tóm lại là vì sao chứ? Người đàn ông đang ôm lấy cô say giấc trên chiếc giường êm ái này chỉ vài tiếng trước đã tay trong tay cùng người phụ nữ tâm địa như rắn rết kia tuyên bố kết hôn, chỉ cần nghĩ tới, lòng cô lại lạnh thêm vài phần.


Cẩn Mai chính là cố tình ngã xuống hồ bơi, trước giờ cô không thích việc phải dùng thủ đoạn không đoan chính để giải quyết vấn đề nhưng không có nghĩa là cô không biết tính kế người khác. Sinh ra trong nhà hào môn, cô không phải kẻ thánh thiện tới mức ai muốn bắt nạt cũng được. Đối phó với Trịnh Hân Nghiên không thể nhượng bộ, cô ngược lại càng muốn độc ác và giả tạo hơn cô ta. Vu oan giá họa thì đã sao? Nhờ vào chuyện này, Cẩn Mai đã có thể gián tiếp tuyên bố sự thật về chuyện mà báo chí thời gian qua đã viết, chứng minh cho bọn họ biết rằng cô không phải người thứ ba trong chuyện này. Thậm chí còn khiến lòng tự hào của Trịnh Hân Nghiên bị đả kích nặng nề, bởi điểm yếu duy nhất trong lòng cô ta chính là có tất cả nhưng Cố Tư Vũ vẫn không yêu cô ta.


Cẩn Mai giật mình, từ lúc nào cô phát hiện Cố Tư Vũ không hề yệu Trịnh Hân Nghiên?


Có lẽ là lúc ở trước phòng cấp cứu của bệnh viện, dáng vẻ anh muốn nói rồi lại thôi, sau đó anh nói rằng hãy đợi anh. Lúc đó tâm tình hỗn loạn, cô cũng không suy nghĩ gì tới chuyện này. Nhưng cô chắc chắn anh không phải như lời Trịnh Hân Nghiên nói, chỉ vì hứng thú nhất thời mà đối tốt với cô.


Cẩn Mai thở dài, nhẹ nhàng nhấc bàn tay đang ôm lấy eo mình ra sau đó ngồi dậy rời khỏi giường. Cô phát hiện phòng này còn có một quầy bar, bèn đi tới rót một ly rượu đỏ vào ly. Nhìn dòng nước sóng sánh trong ly thủy tinh, tâm tình cô cũng lắng đọng hơn, cũng không biết từ lúc nào cô bắt đầu tập uống rượu, hơn nữa tửu lượng ngày càng cao hơn, càng ngày càng uống lại càng thấy rượu không đắng chút nào nữa. Nhưng dung nạp thứ này vào cơ thể khiến Cẩn Mai cảm thấy khá hơn.


Thiếu đi hơi ấm bên cạnh, Cố Tư Vũ cũng tỉnh giấc, mắt anh hé mở, biết rằng Cẩn Mai không còn trên giường, vốn cho rằng cô đã tỉnh lại và rời đi nhưng khi nhìn về phía quầy bar ánh mắt có chút kích động. Một bóng dáng nhỏ bé, mặc chiếc váy lụa màu trang, mái tóc thẳng tắp xỏa xuống có chút rối loạn phủ lên vai, chiếc váy dài tới đầu gối để lộ đôi chân hoàn mỹ không chút khuyết điểm, Cẩn Mai đi chân trần lại mang thêm vẻ tùy tiện quyến rũ khó tả. Cô không phát hiện anh đã tỉnh lại, chậm rãi lắc lắc ly rượu trong tay.


Cố Tư Vũ ngồi dậy, chống tay lên giường, ánh mắt ghim chặt thân hình xinh đẹp đang ở phía xa, anh muốn tiến lên ôm lấy cô từ phía sau thật chặt nhưng lại sợ dọa thiên sứ bỏ chạy. Chỉ còn cách ngồi yên, không dám tạo ra tiếng động, đem khoảnh khắc yên bình hiếm hoi trong mấy ngày qua này dừng lại.


Cẩn Mai quay lại, hai ánh mắt giao nhau, trong phút chốc bầu không khí càng trở nên quái dị.


Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản trên người anh vì trải qua một giấc ngủ mà có nhút nếp nhăn, phần tay áo dài được xắn lên để lộ khủy tay mạnh mẽ, mái tóc đen nhánh rũ xuống vần trán anh tuấn, đôi mắt đầy ý vị lại mang vẻ thu hút khó tả.


Cẩn Mai chớt giật mình, hình như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc áo sơ mi trắng. Hiện tại Cố Tư Vũ khiến cô bối rối, cứ cảm giác bản thân mình là sắc nữ.


Cô khẽ hắng giọng, có chút mất tự nhiên, vô thức đứng tựa vào quầy bar phía sau.


Cố Tư Vũ làm như không nhìn ra sự bối rối của cô, khẽ giọng nói. “Em hợp với màu trắng hơn.”


Cẩn Mai chớp mắt, cô biết anh đang nói gì. Ý của anh là so với chiếc váy màu đen mà cô mặc tham dự buổi tiệc thì chiếc váy lụa do chính tay anh mặc cho cô hiện tại phù hợp với cô hơn. Gì cơ? Chính tay anh mặc? Cẩn Mai uống một ngụm rượu đắng. “Cố Tư Vũ, anh mang tôi tới đây làm gì?”


Thật ra cô đã định buột miệng nói rằng anh cũng hợp với màu trắng…


“Anh cảm thấy cô gái gan to như em không nên ở một mình.” Cố Tư Vũ điều chỉnh lại tư thế, ngồi tựa vào đầu giường. “Em muốn dùng tính mạng của mình để chiến đấu sao? Rõ ràng không biết bơi, sao lại còn cố tình nhảy xuống?”


Cẩn Mai chột dạ. “Hóa ra là anh đã biết mọi chuyện, thế nào, có phải cảm thấy oan ức thay cho vị hôn thê của mình không? Anh hoàn toàn có thể lật tẩy tôi, xem như tôi xui xẻo.”


“Phan Cẩn Mai.” Cố Tư Vũ nhíu mày giọng nói trở nên nghiêm nghị. “Em có thể đừng nói những lời như vậy không?”


“Nếu tôi cứ nói thì sao?” Cẩn Mai ngược lại không sợ hãi. “Hay là anh cảm thấy khó chịu? Cố Tư Vũ, những lời nói như dao cứa vào tim này khiến anh đau có phải không? Vậy anh có hiểu cảm giác những ngày qua của tôi không? Tại sao anh lại cứu tôi? Nếu như thật sự chỉ vì hứng thú nhất thời thì tại sao lại cứu tôi chứ? Hôm đó ở bệnh viện, anh muốn tôi chờ đợi điều gì? Cố Tư Vũ, anh vẫn chưa chính thức cho tôi một câu trả lời thỏa đáng cho chuyện của chúng ta.”


Đối mặt với hàng loạt vấn đề được đặt ra, Cố Tư Vũ im lặng trong giây lát, nhìn cô. “Em hà tất phải ép anh.”


Thật ra sau kki bình tĩnh lại những ngày qua, Cẩn Mai đã đặt ra trong đầu vô số câu hỏi. Cố Tư Vũ và Trịnh Ân sao có thể đứng cùng chiến tuyến? Anh hận bà ta thấu tim gan, tuyệt đối sẽ không khuất phục bà ta.


Cẩn Mai nhìn gương mặt trầm tĩnh của Cố Tư Vũ, nói ra suy nghĩ trong lòng. “Anh muốn lợi dụng Trịnh Hân Nghiên để trả thù Trịnh Ân có phải không? Ngày hôm đó vì để em an toàn nên mới đồng ý yêu cầu của Trịnh Ân. Trước khi những chuyện này xảy ra, Trịnh Ân là người cảnh sát và tứ đại gia tộc muốn truy nã, nhưng sau khi thông báo hôn sự của hai người thì mọi chuyện đã lắng xuống, có phải anh âm thầm cho người tẩy trắng cho Trịnh Ân không? Anh muốn lấy lòng tin của bà ta, thậm chí còn đem Joyce hợp nhất với Trịnh thị, tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh có phải không?”


Ở những chữ cuối cùng, giọng cô dường như hơi run.


Cố Tư Vũ không lập tức đáp lời, trong ánh mắt anh là một vài tia sáng khó nắm bắt. Anh cứ im lặng như thế khoảng hơn mười giây, cuối cùng khẽ thở dài. “Cẩn Mai em không nên thông minh như vậy.”


Nhận được cậu trả lời này của anh, Cẩn Mai biết anh đã thừa nhận suy nghĩ của cô là đúng, cả người vốn đang căng cứng giờ như một quả bóng xì hơi mà dịu lại. “Cố Tư Vũ, anh thất hứa.”


Rõ ràng đã nói rằng có chuyện gì thì sẽ cùng nhau trải qua, nhưng hiện tại thì sao? Kế hoạch của anh được vạch ra vô cùng rõ ràng, nhưng trong quá trình đó không hề có cô.

Giọng Cẩn Mai trở nên bình tĩnh lạ thường. “Anh yên tâm, em sẽ không ngán chân anh.”


“Anh không nghĩ như thế. Mai Mai, tất cả mọi chuyện này đều là chuyện giữa anh và Trịnh Ân. Anh nhìn thấy được tương lai về sau sẽ đầy cam go, Trịnh Ân còn một thế lực đứng sau là Tần Dương chống lưng, anh không muốn kéo em vào những chuyện này.” Cố Tư Vũ dường như có chút cố gắng giải thích, anh bước xuống giường, đi về phía Cẩn Mai, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng miết. “Em là công chúa của anh, vĩnh viễn phải ở trong thế giới an toàn mà anh vẽ ra, em không được phép mạo hiểm.”


“Quá muộn rồi Cố Tư Vũ.” Cẩn Mai nhìn anh, ánh mắt nhẹ nhàng đảo. “Yêu anh là chuyện mạo hiểm nhất trong đời này, và em đã làm rồi, vậy thì còn sợ gì nữa chứ?”


Chân cô nhón lên, đôi vòng tay bé nhỏ vòng qua cổ anh, đôi môi mềm mại chủ động tiến tới. Từng bước từng bước dồn anh về phía giường ngủ, cho đến khi cả hai đều đổ rạp xuống giường, cuối cùng trời đất dường như ngưng đọng, chỉ còn hai sinh mạng sống sót.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.