Lê Đình Tuấn nhanh chóng rửa mặt xong xuôi, anh bước ra ngoài trầm giọng nói: “Trễ tý nữa nhé, để cô ấy ngủ thêm một lát”
“Được rồi!” Phó Minh Tuyết gật đầu, đưa bàn chải đánh răng phục hồi sau sinh trong tay cho Lê Đình Tuấn, nhẹ ngành nói: “Có thể một lát nữa nhà họ Hứa sẽ đến thăm Phương Hạ, cũng không nên quá muộn, con lên giúp con bé rửa mặt đi”
“Cô ấy còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, mẹ để cô ấy xuống giường càng ít càng tốt. Đứa con mới mất được hai ngày, hơn nữa trước đây khi sinh Đình Trung thì bệnh vẫn chưa khỏi, tử cung mỏng manh nếu như chảy máu sẽ rất nguy hiểm”
Lê Đình Tuấn cầm lấy bàn chải đánh răng và nhìn Phó Minh Tuyết.
Trước đó, Phó Minh Tuyết chưa bao giờ chủ động quan tâm Kiều Phương Hạ một câu.
Phó Minh Tuyết cũng nhìn anh và nói: “Lần này dù sao cũng là lỗi của con, không cho con ngủ trên giường cũng đúng. Con bé nói gì thì làm cái nấy, lửa lớn đến đâu cũng phải chịu đựng, không được phép làm cho con bé khó chịu, làm cho con bé khóc nữa, biết không?”
“Hôm qua mẹ nghe ông ngoại con nói rằng con bé khóc đến sưng đỏ cả mắt, cứ khóc mãi như vậy không chỉ ảnh hưởng đến thị lực mà sau này còn bị chứng đau nửa đầu”
“Khi ông ngoại bị chứng đau nửa đầu con cũng đã nhìn thấy rồi đấy, đau đến mức không thể làm gì được, con có cam tâm để Kiều Phương Hạ gặp phải căn bệnh này không?”
“Được, con biết rồi” Lê Đình Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/847544/chuong-857.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.