Chương trước
Chương sau
Lê Đình Tuấn nhìn cô, ánh mắt anh khẽ nhúc nhích.
Hận sao?
ít nhiều gì cũng có chút hận.
Nhưng mà không phải có tình yêu với cô thì thất vọng và hận ở từ đâu mà ra chứ?
Kiều Phương Hạ thấy anh không nói gì, cô khẽ nhếch miệng nói với anh: “Lúc đó anh hận tôi biết bao vì không bảo vệ tốt cho con, bây giờ tôi càng hận anh hơn thế. Vì vậy anh nên hiểu rõ, tôi và anh quay về với nhau chỉ vì không để ông nội tôi lo lắng thất vọng mà thôi.”
Bây giờ anh có làm bất kỳ chuyện gì, bất kỳ biện pháp bù đắp nào thì đối với cô mà nói, cũng không khiến đau đớn trong lòng cô vơi bớt, ngược lại càng khiến cô hiểu rõ mình muốn rời xa anh đến nhường nào.
Đứa con này mất rồi, anh có đau lòng không? Cô suy nghĩ cẩn thận, có lẽ anh đau lòng chỉ vì đứa con của anh không còn nữa, tất cả kế hoạch của anh đều bị xáo trộn, chỉ thế thôi.
Những gì anh muốn thỏa mãn chỉ là ham muốn kiểm soát và chiếm hữu đến mức gần như biến thái của riêng anh.
Lệ Đình Tuấn lặng lẽ nhìn cô một hồi lâu, tâm trạng trong mắt anh quay cuồng rồi lắng đọng xuống.
“Bây giờ em đang tức giận, tôi sẽ không để bụng những lời tức giận này” Anh thản nhiên đáp lại có một câu, không chờ Kiều Phương Hạ nói gì thì anh đã mở cửa bước ra ngoài.
Khoảnh khắc đưa tay đóng cửa lại, hai tay anh đang buông lỏng bên người dần dần siết lại thành nắm đấm, anh dừng lại ở trước cửa và đứng đó không nhúc nhích một hồi lâu.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Khi Phó Viễn Hạo đi ra ngoài phát ra tiếng động hơi lớn, cũng không biết có phải cố ý muốn đánh thức Lê Đình Tuấn hay không, Lệ Đình Tuấn đang ngủ ở trên ghế sô pha thì bị đánh thức nên không ngủ được nữa.
Anh nhìn thấy chị Phương từ trong phòng đi ra nhà bếp, anh nằm một hồi lâu mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Ở trên lầu Phó Minh Tuyết cũng ra khỏi giường, đi đến nhà bếp thấp giọng nói với chị Phương vài câu.
“Đình Tuấn đâu?” Phó Minh Tuyết thấy chăn trên ghế số pha vẫn chưa dọn dẹp, ông ấy xoay người đi tới gõ cửa nhà vệ sinh: “Tối hôm qua con ngủ trên ghế sô pha à?”
Lệ Đình Tuấn nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, anh đáp lại: “Vâng.”
Phó Minh Tuyết im lặng vài giây rồi nói: “Chị Phương đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong rồi, một lát nữa con lên xem. Phương Hạ đã thức chưa, nếu như thức rồi thì để chị Phương tranh thủ nấu đồ ăn”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.