Đứa trẻ này từ nhỏ đã rất có chủ kiến, việc mà cô bé không muốn làm, cho dù là Kiều Phương Hạ có ép thì vô ích.
“Tôi không có ép cô bé” Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây, sau đó thấp giọng nói: “Chỉ là ba cũng không hy vọng đứa con gái nhỏ của mình ở bên ngoài không có nơi nương tựa, phải ăn nhờ ở đậu.”
Kiều Phương Hạ không khỏi cười nhạt: “Anh không cần thiết phải lấy ba ra mà nói, ba lại càng không muốn nhìn thấy, hẳn là anh lấy con gái nhỏ của ông ta như một lợi thế để áp chế tôi”
Lệ Đình Tuấn biết hiện tại bản thân nói gì cũng là sai.
Nhưng hiện tại An Dương ở với Cố Dương Hàn thì làm sao mà anh có thể yên tâm?
“Phương Hạ” Anh không khỏi hơi nhíu mày.
Thang máy ở trước mặt đến rồi, và Kiều Phương Hạ cũng không để ý đến anh nữa mà đi vào trước.
Phó Viễn Hạo vẫn đang đợi ở dưới lầu, Kiều Phương Hạ không lên xe của Lệ Đình Tuấn mà đi thẳng lên xe của Phó Viễn Hạo.
Phó Viễn Hạo biết Kiều Phương Hạ đang giận, cũng hiểu được tâm trạng lúc này của Kiều Phương Hạ, lập tức kêu người đem vài chiếc đệm êm lên xe để cho Kiều Phương Hạ ngồi được thoải mái Trên đường, Phó Viễn Hạo nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Kiều.
Phương Hạ, thậm chí không cho phép nhân viên bảo vệ ở phía trước nói chuyện, để cho Kiều Phương Hạ ở trên xe được nghỉ ngơi nhiều hơn Đến nhà họ Phó, căn phòng ở trên lầu sớm đã được dọn dẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/847536/chuong-849.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.