Chương trước
Chương sau
Ngay lúc này Phó Viễn Hạo nhắc đến Đình Trung, thật ra là muốn trong lòng Kiều Phương Hạ cảm thấy dễ chịu hơn. Tuy rằng thai đã không còn, nhưng may là còn có Đình Trung ở đây.
Ông ấy suy nghĩ rồi nhỏ giọng nói: “Ông ngoại là một người đàn ông thô lỗ, mấy chục năm nay đều giao thiệp với mấy ông lớn bọn họ, cũng không biết nói lời an ủi như thế nào. Nhưng mà Phương Hạ này, tụi cháu còn trẻ, thời gian còn dài đúng không?”
“Dù sao thì vân còn Đình Trung, cũng chưa đến nỗi…”
Phó Viễn Hạo mới nói được nửa lời thì Lệ Đình Tuấn ở ngoài cửa bước vào, thấp giọng nói: “Thủ tục làm xong rồi”
Nhìn thấy Lệ Đình Tuấn trở về, sảc mặt của Phó Viễn Hạo lại trầm xuống và không nói thêm nữa.
Lệ Đình Tuấn biết Phó Viễn Hạo đang trách mảng anh, dù sao cũng đều là lỗi của anh, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị trách mắng rồi.
Mấy ngày sắp tới đây, Phó Viên Hạo chắc chẳn sẽ không cho anh xem sắc mặt tốt.
Anh lặng lẽ dọn xong đồ của Kiều Phương Hạ và cho vào trong túi, đưa cho Vô Nhật Huy ở bên cạnh, xoay người đi đến giường bệnh của Kiều Phương Hạ, định bế cô lên.
Vẫn chưa đưa tay ra, Kiều Phương Hạ đã tự mình vén chăn và ra khỏi giường từ phía bên kia.
Trước đó khi Đường Nguyên Khiết Đan đến đã đem cho cô bộ quần áo sạch, cô một mình chầm chậm bước vào phòng vệ sinh để thay quần áo.
Khi bước ra, chỉ có Lệ Đình Tuấn đợi cô ở bên ngoài, còn Phó Viễn Hạo đã xuống trước.
Không có ai ở bên cạnh, Kiều Phương Hạ cũng lười diễn kịch rồi, cô im lặng bước qua Lệ Đình Tuấn và đi về phía thang máy.
Cô không muốn Lệ Đình Tuấn bế, Lệ Đình Tuấn cũng không ép buộc mà chỉ là đứng dậy đi theo phía sau cô Trong lúc chờ thang máy, Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên giở giọng nhẹ nhàng nói sau lưng cô: “Báo cáo kiểm tra DNA có rồi, An Dương đích thực là con gái của ba”
Vốn dĩ đây là một chuyện nên vui mừng, nhưng khi Kiều Phương Hạ vừa nghe thì tâm trạng của cô không chút chút thay đổi nào.
Lệ Đình Tuấn đản đo vài giây, giọng nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn đón cô bé về nhà họ Lệ, con bé và Đình Trung cũng trạc tuổi, chúng ta…”
“Không có chúng ta” Không đợi anh nói hết, Kiều Phương Hạ đã lạnh lùng trả lời.
Kiều Phương Hạ tuyệt đối sẽ không để An Dương về nhà họ Lệ.
Cùng sống chung với Đình Trung và Lệ Đình Tuấn, lại càng không thể nào.
Cho dù An Dương là cô út của Đình Trung.
Cô Lệ Đình Tuấn đang nghĩ gì, anh muốn An Dương có tình cảm với nhà họ Lệ, sau đó An Dương sẽ không nỡ rời khỏi nhà họ Lệ, anh muốn An Dương cũng trở thành công cụ để giam chân cô lại.
An Dương là em gái của Lệ Đình Tuấn và cũng là em gái ruột của cô, cô sẽ không để em gái ruột của mình biến thành công cụ của Lệ Đình Tuấn.
“Nếu như An Dương muốn quay lại, thì tôi cũng không ngăn cản.
Nhưng nếu con bé không muốn, Lệ Đình Tuấn, anh đừng hòng ép con bé làm những việc mà nó không muốn làm” Cô nhìn trước cửa thang máy và nhẹ nhàng trả lời Lệ Đình Tuấn.
Cô cũng biết rõ tính cách của An Dương thế nào, An Dương không thích Lệ Đình Tuấn nên tuyệt đối sẽ không đồng ý về nhà họ Lệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.