Ngay lúc này Phó Viễn Hạo nhắc đến Đình Trung, thật ra là muốn trong lòng Kiều Phương Hạ cảm thấy dễ chịu hơn. Tuy rằng thai đã không còn, nhưng may là còn có Đình Trung ở đây.
Ông ấy suy nghĩ rồi nhỏ giọng nói: “Ông ngoại là một người đàn ông thô lỗ, mấy chục năm nay đều giao thiệp với mấy ông lớn bọn họ, cũng không biết nói lời an ủi như thế nào. Nhưng mà Phương Hạ này, tụi cháu còn trẻ, thời gian còn dài đúng không?”
“Dù sao thì vân còn Đình Trung, cũng chưa đến nỗi…”
Phó Viễn Hạo mới nói được nửa lời thì Lệ Đình Tuấn ở ngoài cửa bước vào, thấp giọng nói: “Thủ tục làm xong rồi”
Nhìn thấy Lệ Đình Tuấn trở về, sảc mặt của Phó Viễn Hạo lại trầm xuống và không nói thêm nữa.
Lệ Đình Tuấn biết Phó Viễn Hạo đang trách mảng anh, dù sao cũng đều là lỗi của anh, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị trách mắng rồi.
Mấy ngày sắp tới đây, Phó Viên Hạo chắc chẳn sẽ không cho anh xem sắc mặt tốt.
Anh lặng lẽ dọn xong đồ của Kiều Phương Hạ và cho vào trong túi, đưa cho Vô Nhật Huy ở bên cạnh, xoay người đi đến giường bệnh của Kiều Phương Hạ, định bế cô lên.
Vẫn chưa đưa tay ra, Kiều Phương Hạ đã tự mình vén chăn và ra khỏi giường từ phía bên kia.
Trước đó khi Đường Nguyên Khiết Đan đến đã đem cho cô bộ quần áo sạch, cô một mình chầm chậm bước vào phòng vệ sinh để thay quần áo.
Khi bước ra, chỉ có Lệ Đình Tuấn đợi cô ở bên ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/847535/chuong-848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.