“Con không có” Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm Lệ Kiến Đình, vội vàng trả lời: “Con thật sự không có, ông nội!”
“Cô đừng gọi tôi là ông nội nữa!” Lệ Kiến Đình quát.
Kiều Diệp Ngọc nhìn thấy bộ dạng tức đến xanh cả mặt của Lệ Kiến Đình, cau mày nhẹ giọng nói: “Chị, chị đừng chọc tức ông nội nữa. Chẳng lẽ chị cũng muốn ông bước theo con đường của chú hay sao?”
“Con mẹ nó mày nói cái gì! Nơi này đến phiên mày nói một chữ à?!” Kiều Phương Hạ quay đầu hung hãng trừng mắt với Kiều Diệp Ngọc.
Phía sau nếu có người tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa sẽ chỉ khiến cho Lệ Kiến Đình càng thêm chắc chắn cô là người đã làm ra việc đó.
“Con bé là người chứng kiến, sao lại không thể nói chuyện?” Lệ Kiến Đình thở gấp một hơi lớn, trầm giọng nói. Kiều Diệp Ngọc nhìn Kiều Phương Hạ.
Sau một lúc lâu, cô ta cố gắng đi xuống khỏi xe lăn, gian nan quỳ gối ở cửa, cúi rạp người, dập đầu với Lệ Kiến Đình, nói: “Ông nội, chị gái con nhất thời không nghĩ ra cũng là chuyện bình thường, mọi người có thể cho chị ấy một ít thời gian được không? Van cầu mọi người.
Kiều Phương Hạ gắt gao cắn chặt môi mình.
Cô không để ý đến Kiều Diệp Ngọc đang cố ý diễn trò bên cạnh, hiện tại đầu cô đang rối như mở bòng bong, cô phải cố gắng thanh tịnh suy nghĩ rõ ràng.
Việc lúc này cấp bách, cô phải lập tức tìm ra một cái biện pháp có thể tự mình chứng minh trong sạch….
Hiện tại cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/847349/chuong-660.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.