Chương trước
Chương sau
“Em đã suy nghĩ rất lâu. Em biết em không nên bán đứng chị, nhưng mà lương tâm của em không cho phép. Chị không biết đâu, từ sau khi chú Lệ qua đời, mỗi đêm em đều gặp phải ác mộng, thật xin lỗi.”
Kiều Phương Hạ nhìn Kiều Diệp Ngọc, bỗng nhiên trong bụng cuồn cuộn lên từng đợt cảm giác ghê tởm muốn nôn mửa.
Kiều Diệp Ngọc đang nói dối.
Cô nhịn không được nôn khan, lấy tay gắt gao ôm lấy bụng mình.
“Chị thừa nhận đi chị. Nếu chị thừa nhận, nói không chừng ông nội còn có thể buông tha cho chị.” Kiều Diệp Ngọc nhẹ nhàng sụt sịt mũi, nghẹn ngào nói.
“Hoặc là, chị đi tự thủ đi”
Nhịp tim Kiều Phương Hạ đập rất nhanh, cả người đều phát run, trước mắt biến thành một màu đen.
Cô cũng không biết mình đang làm sao vậy. Trước kia không phải là Kiều Diệp Ngọc chưa từng vu oan cho cô, nói dối trước mặt cô, nhưng cảm giác ghê tởm lần này còn mãnh liệt hơn cả.
“Tôi nhìn bộ dạng làm bộ làm tịch của cô ta mà cảm thấy rất ghê tởm. Người nhà họ Lệ đứng một bên nhìn Kiều Phương Hạ, phản cảm nói: “Trực tiếp báo cảnh sát đi, nhân chứng vật chứng đều đã có, còn cái gì để mà hỏi?”
Kiều Phương Hạ nghe bọn họ nói xong, hai tay đang áp chặt lấy người gắt gao nắm thành nắm tay, cố gắng chống đỡ không nôn ra.
Nhất định còn có biện pháp.
Nếu Kiều Diệp Ngọc vu oan cô, nhất định có biện pháp để cô tự mình chứng minh trong sạch.
Cô trầm mặc vài phút, cố gắng hòa hoãn cảm giác hít thở không thông tràn ngập đầu, lại nâng mắt nhìn về phía Lệ Kiến Đình.
Nếu Lệ Kiến Đình không muốn nghe lời giải thích của cô sẽ trực tiếp báo cảnh sát bắt cô, Lệ Kiến Đình đang cho cô cơ hội.
Cô nghĩ nghĩ, nhìn Lệ Kiến Đình, nhẹ giọng mở miệng giải thích: “Ông nôi, con bị thương cho nên mới đi đến bệnh viện.
“Trước đó con bị một bang phái..”
“Cô bị thương một cách trùng hợp như vậy?” Người vừa mới nói kia lại kỳ quái đánh gãy lời nói của Kiều Phương Hạ: “Sao sớm không đi muộn không đi lại chọn đúng ngày Quốc Chiến qua đời, cô ở ngay bệnh viện đó? Huống chi thành phố Hạ Du có đến hơn mười cái bệnh viện!”
“Các người câm miệng!” Kiều Phương Hạ nâng cao âm lượng quát.
Cô nhìn về phía người vừa mở miệng nói: “Mặc dù các người đều là trưởng bối nhưng nói chuyện cũng phải có chứng cứ rõ ràng! Tôi hỏi các người, ngoại trừ Kiều Diệp Ngọc còn có ai nhìn thấy tôi đi qua phòng bệnh của ba?!”
Lệ Kiến Đình nhìn Kiều Phương Hạ, thất vọng lắc đầu: “Camera theo dõi ở đại sảnh bệnh viện, còn có camera theo dõi ở từng tầng vào chạng vạng hôm đó con ra vào bệnh viện”
Lệ Kiến Đình quả thật căm hận mẹ con An Phương Diệp và Kiều Phương Hạ, nhưng ông ta vẫn đủ thấu tình đạt lý. Ông ta nhìn Kiều Phương Hạ từng chút một lớn lên, từ sáu tuổi cho đến mười tám tuổi, sao có thể không có một chút tình cảm nào?
Nhưng Kiều Phương Hạ lại làm cho ông ta thất vọng rồi! Nói dối hết lần này đến lần khác! Một bụng tâm cơ! “Cô rất giống với An Phương Diệp.” Lệ Kiến Đình nhìn Kiều Phương Hạ, trầm giọng nói: “Tôi vốn tưởng rằng cô sẽ khác so với An Phương Diệp, nhưng tôi đã đánh giá cô cao quá rồi.
“Tôi hỏi cô, bởi vì Quốc Chiến là trở ngại lớn nhất giữa cô và Đình Tuấn cho nên cô mới nổi lên tâm tư muốn hại chết nó, có phải hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.