Lê Đình Tuấn liếc mắt nhìn cô, Kiều Phương Hạ liền im lặng. Anh ta nói đúng, Phó Thành Đô và Triệu Hoàng Mai một năm gặp nhau còn chưa đến hai lần, nếu không chừa cho bọn họ không gian riêng tư thì cô nông cạn quá rồi. Kiều Phương Hạ đứng dậy, dáng vẻ không vui cho lắm.
“Vậy em đi trước đây, hai người nghỉ ngơi sớm một chút”
“Để anh tiễn bọn họ.”
Phó Thành Đô xoay người nhìn Triệu Hoàng Mai, cô vẫn giữ im lặng. Phó Thành Đô đi phía sau hai người, thời điểm lơ đãng nhìn bóng lưng Kiều Phương Hạ, trong đầu chợt lóe lên cảm giác quen thuộc, giống như đã từng gặp qua.
Nhưng mà Phó Thành Đô cố gắng tài nào cũng chẳng thể nhớ ra đã bắt gặp bóng lưng này ở đâu. Hơn nữa, anh xem như quen biết Kiều Phương Hạ, chẳng qua ít khi gặp mặt mà thôi. Vậy cho nên có cảm giác quen thuộc cũng là điều bình thường. Có vẻ mấy ngày nay đủ thứ chuyện bất ngờ ập đến nên tình trạng tinh thân anh suy nhược mất rồi.
Phó Thành Đô dẫn hai người ra đến cửa, Lệ Đình Tuấn liền bảo đối phương quay về. Bọn họ vừa bước ra ngoài. Vô Nhật Huy liền giữ khoảng cách, xuất hiện bảo vệ từ phía xa. Bên cạnh hiện tại chẳng còn ai, Lệ Đình Tuấn mới liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ.
Ic chậm, so với bạn bè cùng trang lứa thời cấp hai cấp u bắng phẳng, chỉ cần ăn mặc quần áo rộng thùng thình liền chẳng khác gì đám con trai. Bắng đi mấy năm, thân thể chậm rãi phát triển, tuy nhiên dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/847075/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.