Ở trong thư phòng Lê Đình Tuấn đang nói chuyện với Phó Viễn Hạo, nghe thấy tiếng Phó Minh Tuyết đi vào, quay đầu lại nhìn.
“Mẹ” Anh nhỏ giọng gọi bà ấy. “Đình Trung ngủ rồi à?” Phó Minh Tuyết hỏi ngược lại. “Vâng” Lê Đình Tuấn gật đầu. “Mẹ lên nhìn một chút” Phó Minh Tuyết liếc nhìn anh, đáp lại.
Đang định quay người đi lên lầu, nghĩ tới cái gì lại dừng lại, nhỏ giọng nói với Lệ Đình Tuấn: “Để cho con bé vào đi, bên ngoài rất lạnh đấy”.
Phó Viễn Hạo đang viết bút lông, nghe thấy Phó Minh Tuyết để cho Kiều Phương Hạ đi vào, ngòi bút hơi dừng lại, mực nhỏ giọt trên giấy tuyên thành tốt nhất, tạo thành một chấm tròn.
Ông ấy lập tức lắc đầu cười: “Lớn tuổi rồi, viết bảng chữ mẫu cũng viết không được, người già rồi không dùng được nữa.”
Vẻ mặt Phó Minh Tuyết có vài phần xấu hổ, không nói gì mà đi lên lầu.
An Phương Diệp phá nát cuộc hôn nhân của Lệ Quốc Chiến và Phó Minh Tuyết, tính tình Phó Minh Tuyết năm đó dữ dội đến mức thà rằng lựa chọn giết chết đứa nhỏ mình mang thai sáu tháng cũng không muốn tha thứ, đương nhiên càng không thể cho con gái của An Phương Diệp sắc mặt tốt.
Ngược lại hôm nay lại kỳ lạ, vậy mà lại để Kiều Phương Hạ vào cửa. Lê Đình Tuấn nói với Vô Nhật Huy đứng ở ngoài cửu: “Đưa cô ấy vào phòng khách”.
Phó Viễn Hạo ném bảng chữ mẫu viết hỏng sang một bên, thản nhiên nói: “Trong nhà cũng không có mấy gian phòng, chính mình nghĩ kỹ xem đêm nay ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846876/chuong-187.html