“... Theo kết quả phân tích dữ liệu của hai cuộc họp này, tỷ lệ người trong nước đi du lịch chiếm hơn 30% của thế giới. Nếu chúng ta đưa các thương hiệu khách sạn đã đăng ký trên năm năm ra thị trường nước ngoài thì sẽ khả thi hơn”
“Nhưng khi người trong nước chọn ở khách sạn khi đi du lịch, chắc chắn họ sẽ xem xét các khách sạn nổi tiếng ở nước ngoài trước tiên! Nếu anh đi ra nước ngoài chơi chả lẽ lại còn chọn thương hiệu khách sạn trong nước chắc?”
“Nếu là như vậy, những khách sạn nổi tiếng ở nước ngoài mà Tập đoàn WL đã mua lại mấy năm qua có ý nghĩa gì?”
Lệ Đình Tuấn im lặng, nghe cấp dưới không ngừng tranh luận.
Mấy người cãi cọ một hồi, nhìn thấy Lê Đình Tuấn mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm bọn họ, giọng nói cũng nhỏ dần xuống.
Một khi Lê Đình Tuấn không nói chuyện một lúc lâu, chứng tỏ rằng họ sắp xong đời rồi.
Mấy người ai nấy nhìn nhau, hoàn toàn không dám lên tiếng.
Nhưng vào lúc này, trong tâm trí của Lê Đình Tuấn lại chính là hình bóng sau lưng chú Tần mà anh vừa nhìn thấy.
Còn có vừa nãy Phó Thành Đô nói Thanh Vân là một cô gái trẻ, hơn nữa còn có kỹ thuật hacker hàng đầu.
Đủ loại, tất cả đều trùng khớp với Kiều Phương Hạ.
“Hôm nay sự phụ không đến sao?” Kiều Phương Hạ thu dọn xong balo của mình, sắc mặt hòa hoãn xuống, quay sang hỏi chú Tần.
“Mấy ngày nay anh ấy đều không đến, nhưng trước kia nghe nói cô đã trở về, có nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846810/chuong-121.html