Phòng Mẫu Đơn cách đây không xa.
“Các người cứ đi trước đi” Ngay sau đó Lê Đình Tuấn thấp giọng nói với mấy người bên. cạnh.
“Chuyện bàn như thế nào?” Ánh mắt của Lê Đình Tuấn nhìn xuyên qua Phó Thành Đô, quét mắt nhìn về phía chủ Tần ở cuối hành lang đang đóng cửa.
Chủ Tần hơi cúi đầu với anh, coi như là chào hỏi.
“Tôi đang muốn tìm anh nói đây” Phó Thành Đô thấp giọng nói.
Lê Đình Tuấn thấy sau lưng chủ Tần có một bóng lưng nhìn có chút quen mắt đang thu dọn đồ đạc.
Anh không nhịn được mà cau mày, chẳng qua còn chưa kịp thấy rõ thì chú Tần đã đóng cửa lại.
“Nhìn cái gì thế?” Phó Thành Đô nhìn theo hướng của anh đang nhìn, không hiểu hỏi. “Không có gì” Lê Đình Tuấn ngẩn ra mất mấy giây, nhàn nhạt trả lời.
Chắc là nhìn nhầm.
“Vừa hay hôm nay anh trở lại, lát nữa cùng với tôi về quân khu” Lê Đình Tuấn thu tầm mắt lại, tiếp tục thấp giọng nói với Phó Thành Đô: “Lần trước bị thương, ông ngoại rất lo lắng, muốn xem. anh một chút”.
Lê Đình Tuấn và Phó Thành Đô là quan hệ thân thích họ ngoại. Ông ngoại của Lê Đình Tuấn là ông cậu của Phó Thành Đô.
Trước khi bố mẹ của Lê Đình Tuấn ly dị, Lê Đình Tuấn hầu như là ở trong đại viện cùng với ông ngoại, chỉ cách nhà của Phó Thành Đô có một bức tường.
“Ông cậu gần đây vẫn khỏe chứ?” Phó Thành Đô dừng một chút, hỏi.
“Rất khỏe. Trừ việc không chịu ở yên, chạy loạn trong đơn vị đồn trú, thi thoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846809/chuong-120.html