“Anh là ai? Bạn trai cô ấy à?” Cố nhân hạng cũ liếc nhìn Vô Nhật Huy, có chút khó chịu, hỏi.”
Tài xế kiêm vệ sĩ, có vấn đề gì không?” Võ Nhật Huy nhướn một bên chân mày, nhìn anh ta.
Nếu không phải vì nể người đàn ông mặt bóng dầu người gầy đét này là Chu Tước thì Võ Nhật Huy sớm đã đánh anh ta đến ói cả cơm rồi.”
Không có chuyện gì” Kiều Phương Hạ thấy mặt Võ Nhật Huy đầy vẻ không vui, ngay sau đó hò hoãn, nói.
Vừa nhận lấy tấm chăn, vừa cười nín nhịn với Cố nhân hạng cũ:
“Cảm ơn anh, thật xin lỗi”Dứt lời, đóng cửa lại.
Cô liếc nhìn cái chăn trong tay, móc từ trong đó ra một chiếc USB hình bánh gingerman, tiện tay vứt tấm mền qua một bên trên ghế salon.
Thật ra thì cứ như vậy cũng tốt.
Làm bộ như vì chuyện tấm chăn mà đi lên gõ cửa nhà cô một lần.
Như vậy thì có thể hoàn toàn loại bỏ đi được nghỉ ngờ của nhóm Lệ Đình Tuấn.
Mới vừa nắm chặt USB vào trong lòng bàn tay, chuẩn bị trở về phòng, ngẩng đầu lên lại thấy đôi chân trần nhỏ bé của Đình Trung đang đứng ở cửa phòng nhìn cô.
Kiều Phương Hạ quả thực bị giật mình, rất nhanh, sắc mặt lại khôi phục vẻ bình thường.
Chẳng qua chỉ là một đứa bé ba tuổi mà thôi, cho dù nhìn thấy cô lấy USB ra hẳn cũng chẳng biết là thứ gì.
Huống chỉ USB này nhìn giống như là món đồ chơi trang trí nhỏ.
Cô đẩy USB vào trong ống tay áo, đi đến bên cạnh Đình Trung, bế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846803/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.