Cô giơ tay lên nhìn, lòng bàn tay bị trầy da và chảy máu.”
Đau không?” Người bên cạnh đột nhiên hỏi cô.
Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn, có một người trạc tuổi Lệ Đình Tuấn, thiếu niên đeo kính mắt gọng vàng đang đứng bên cạnh nhìn cô.
Cô không thích nói chuyện, đối diện với ý tốt của đối phương nhất thời có chút không biết phải làm sao, ngập ngừng nói không ra lời.
Lệ Đình Tuần từ trong sân đi ra, thấy Kiều Phương Hạ đang ngã trên mặt đất thì lập tức bước đến kiểm tra vết thương cho cô, trâm giọng nói:
“Phó Nhiên, đi lấy cồn i-ốt đến đây.”
“Thật là không biết lễ phép, theo vai vế cậu phải gọi tôi một tiếng cậu đó.”
Phó Nhiên cười cợt nói.
Lệ Đình Tuấn mắt điếc tai ngơ, ôm Kiều Phương Hạ ngồi xuống ven đường, lấy khăn giấy ra nhẹ nhàng lau cát trên tay cô.
Phó Nhiên mang thuốc ra ngồi đối diện bọn họ, nhìn Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng nói:
“Cô ấy giống như một đứa trẻ, ngay cả nói chuyện cũng nói không rõ ràng.
Bọn họ nói cô ấy sẽ cướp tài của cậu, vậy cậu cảm thấy như thế nào?”Ánh mắt Lệ Đình Tuấn u ám cụp mắt xuống nhìn Kiều Phương Hạ đang nằm trong lòng mình, đáy mắt mang theo sự phức tạp.
Kiều Phương Hạ đặc biệt sợ Lệ Đình Tuấn nhìn mình như thế, giốn như có thể ăn tươi nuốt sống Dù cho anh có giúp cô xử lý vết thương một cách nhẹ nhàng, thế nhưng Kiều Phương Hạ Nhìn ra được anh không thích cô.”
Nếu cô ấy muốn giành thì giành đi, tôi tâm phục khẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846802/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.