Đại hội thể thao chính thức bắt đầu, hạng mục chạy tiếp sức, hai người ba chân đồng loạt diễn ra, ai đến trước sẽ là người chiến thắng. Đây là thử thách độ ăn ý giữa con cái cùng phụ huynh.
“Lệ Đình Trung, em muốn tham gia chứ?”
“Muốn ạ!” “Thằng bé chân cẳng như thế, làm sao mà chạy?”
“Hai người chúng ta cùng hỗ trợ”
Lệ Đình Tuấn chậm rãi giải thích, trong lòng không ngừng khen ngợi Lê Đình Trung, thằng bé đúng là thần may mắn mà. Kiều Phương Hạ nhìn bao quát sân chạy, đa phần đều là một phụ huynh cùng một hojcc sinh.
"Ba người chẳng phải càng khó chạy hay sao?”
Anh không lên tiếng, khoát eo Kiều Phương Hạ đi đến chỗ mà thầy giáo chỉ định. Lệ Đình Tuấn lạnh lùng nói với đối phương.
“Xin phép thêm một phần băng quấn”
Kiều Phương Hạ ngồi xổm xuống, rốt cuộc hiểu ra điều mà Lê Đình Tuấn muốn làm. Anh đặt chân Lệ Đình Trung lên chân mình và chân cô, vậy thì chạy chân đứa nhỏ không cần phải di chuyển, chỉ cần bọn họ di chuyển là được, sẽ không chạm vào vết thương.
Sau khi hiểu rõ, Kiều Phương Hạ liền cột dây giày của mình và Đình Trung lại với nhau. Nhưng tay chân cô vụng về, làm thế nào cũng không được. Đúng lúc muốn gọi thầy giáo đến giúp đỡ thì Lệ Đình Tuấn đã làm xong phần mình, trực tiếp vươn tay giúp Kiều Phương Hạ.
Bàn tay hai người vừa chạm nhau, trong nháy mắt nhiệt độ truyền từ người anh khiến cô có cảm giác như bị bỏng, theo bản năng muốn hất ra. Nhưng Lê Đình Tuấn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846797/chuong-108.html