“Đoàn kịch bên kia, gấp gáp đến vậy?”
Lệ Đình Tuấn hỏi vặn, Kiều Phương Hạ không nhịn được chau mày. Anh biết tường tận như vậy, còn muốn ép tôi làm gì. Cô hít sâu một hơi, nhàn nhạt trả lời.
"Anh không biết xấu hổ nhưng tôi thì có, tương lai tôi còn phải lấy chồng nữa. Ở nơi này, trăm nghìn ánh mắt người ngoài nhìn vào. Lê Đình Tuấn anh thân phận cao quý đến mức nào, thân phận tôi ra sao? Đừng liên lụy đứa nhỏ cũng bị đám người ngoài đấy chỉ trỏ vào mũi mắng nhiếc”
“Cô cảm thấy bọn họ dám sao?”
“Anh có biết trong lớp mấy đứa nhỏ kia bắt nạt Đình Trung, nói ra những lời khó nghe đến mức nào không? Đám người đó, có gì mà không dám?”
Kiều Phương Hạ chán ghét nhếch môi. Vừa mới dứt lời, Lê Đình Tuấn đã cúi người cầm lấy cái ghế nhỏ, không nói không rằng túm lấy tay cô đi thẳng đến một góc. Kiều Phương Hạ vùng vẫy muốn tránh thoát nhưng chẳng có ích gì.
Lệ Đình Tuấn mang ghế xuống chỗ ngồi cuối cùng khuất trong góc, sau đó liếc mắt nhìn cô. Mọi người đều ngẩn ra nhìn bọn họ, chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Kiều Phương Hạ cảm thấy quá mức xấu hổ, chỉ đành ngồi xuống.
Anh thấy cô chịu ngồi, bây giờ mới ẵm Lệ Đình Trung ngồi xuống bên cạnh cô. Khoảng cách giữa hai người sát đến mức Kiều Phương Hạ có thể cảm ngửi thấy hương vị quen thuộc trên người Lê Đình Tuấn, cô buồn bực nhấc ghế, tính toán ngồi cách xa một chút. Tuy nhiên, chưa kịp rời đi thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846796/chuong-107.html