“Ông bảo chủ nhật đến nhà dùng cơm. Đã lâu ông không thấy em, cứ nhắc liên tục, còn sợ anh ngược đãi em nữa cơ”
“Nếu bên đoàn không bận việc đột xuất, em chắc chắn sẽ đến.”
Nghe Đường Minh Kỷ nói vậy, Kiều Phương Hạ trầm mặc suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu. Mà ngoài cửa, Lệ Đình Tuấn lẳng lặng nghe hai người trò chuyện. Đường Minh Kỷ nhìn gương mặt tái nhợt của cô, không đành lòng nói.
“Để anh hỏi bác sĩ thử xem bao giờ thì em có thể xuất viện. Tạm thời không cho phép em tự ý xuống giường”
Vừa mở cửa, anh liền mặt đối mặt với Lê Đình Tuấn. Đây chính là người đàn ông đầu tiên Đường Minh Kỷ cảm thấy ngứa mắt. Hai người nhìn nhau, không khí bất giác trở nên đặc quánh. Anh nhìn Lê Đình Tuấn, lộ ra nụ cười trào phúng, nhanh chóng đóng cửa phòng bệnh lại, không để Kiều Phương Hạ nhìn thấy đối phương.
Giữa bọn họ quả thật không có gì để nói, Đường Minh Kỷ quyết định xem Lệ Đình Tuấn như người vô hình, đi về phía hành lang dẫn đến phòng vác sĩ làm việc. Chẳng qua đi chưa tới vài bước, sau lưng đã truyền đến thanh âm nhàn nhạt.
“Nếu không thích thì đừng trêu chọc cô ấy”
“Liên quan gì đến cậu! Quản chính mình cho thật tốt đi!”
Đường Minh Kỷ dừng bước, xoay người nhìn Lê Đình Tuấn, nghiến răng cất giọng. Sau đó, anh đột nhiên lao về phía đối phương, vung tay cho Lê Đình Tuấn một đẩm. Chuyện anh hận nhất chính là không thể tự tay giết chết tên súc sinh này! Nhớ quay lại đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846792/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.