“Lời đồn thổi bên ngoài tôi đã nghe đến mức khó chịu rồi, thư thả cho cô đến cuối tháng đã là giới hạn cuối cùng”
Những tấm ảnh chụp Tô Minh Nguyệt ra vào Hoàng Gia đã phát tán đầy rẫy trên mạng xã hội. Mọi người đều biết, khu vực trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng này, đoạn đường số một Hoàng Gia hơn mười mấy gia đình. Bọn họ nếu không giàu có từ kinh doanh thì cũng thuộc hàng danh gia vọng tộc, chuyện giữa anh và Tô Minh Nguyệt bị đám người này thêu dệt và lan truyền cực kì khó nghe.
Lệ Đình Trung ngày càng lớn, ngày càng hiểu chuyện. Cho dù Kiều Phương Hạ không biết về chuyện Đình Trung thì Lê Đình Tuấn cũng tuyệt đối không để thằng bé nhận nhầm người khác thành mẹ. Anh tự tay lau vết máu trên chân đứa nhỏ, sau đó đến gương mặt nhỏ nhắn. Đến khi chuẩn bị lau tay lại phát hiện Đình Trung vẫn luôn đút tay vào túi quần, mà bên trong lại càng phồng, dường như đang giấu thứ gì đó.
“Cái gì bên trong mà tới ngay cả ba cũng không được xem vậy?”
Lê Đình Tuấn ngẩng đầu nhìn Lê Đình Trung. Đứa nhỏ mím môi, sau một hồi suy nghĩ liền lấy từ túi quần ra chiếc hộp gấm nhỏ, đưa cho anh.
“Chị cho Đình Trung "
Lệ Đình Tuấn sửng sốt, đem chiếc hộp gấm đã bị làm bẩn mở ra. Bên trong là dây chuyền tì. hưu, còn cả khóa như ý. Bên trong là tờ giấy nhắn màu vàng nhạt, nét chữ xiêu vẹo nhưng đẹp đẽ.
[Hi vọng người bạn nhỏ Đình Trung mọi chuyện đều như ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846791/chuong-102.html