“Đã liên hệ hỏi rồi, mấy thành phố gần đó cũng không có!” Chú Thiên trầm giọng trả lời: “Nhưng mà cô đừng lo, may là vết thương của thiếu chủ cơ bản đã được kiểm soát, ngừng hai ngày cũng không sao, nhưng mà không thể nào ngừng thuốc hoàn toàn. Để tôi xử lý là được, cô yên tâm xử lý chuyện của mình đi”
Kiều Phương Hạ cúp điện thoại, quay về Đông Thanh, liên lạc với một số mối quan hệ và bác sĩ ở nước Nguyệt Chỉ mà cô quen.
Tất cả mọi người đều trả lời là sau khi kiểm tra, kho dự trữ đều báo khẩn cấp, hơn nữa cho dù có hàng, loại thuốc cô muốn cũng không thể buôn bán tư nhân, nhất định phải có sự phối hợp giữa các bệnh viện mới được sử dụng Kiều Phương Hạ tìm hết các mối quan hệ nhưng vẫn không có kết quả. Cô ngồi trên ghế sô pha, càng nghĩ càng thấy sai.
Cho dù thuốc quý hiếm thế nào, số lượng cực kỳ hạn chế, cũng không thể nào trùng hợp đến mức bỗng nhiên trong một đêm đều dùng hết sạch.
Cô đột nhiên nhớ ra, Lệ Đình Tuấn cũng tới nước Nguyệt Chi Cô lập tức lấy di động ra, gọi điện thoại cho Lệ Đình Tuấn.
Gọi đến lần thứ ba, đầu bên kia mới bắt máy.
“Lệ Đình Tuấn, có phải là anh làm hay không?” Cô không đợi anh nói, nhíu mày trầm giọng hỏi anh trước.
Một lúc lâu, đầu bên kia mới vang lên tiếng cười khẽ: “Phải thì thế nào?”
“Chuyện liên quan đến mạng người! Anh có thể đừng nói đùa được không?!” Kiều Phương Hạ cả giận nói.
“Cô nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846777/chuong-88.html