Chú Trần đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không thể chủ quan. Sau này cô còn cần tìm được thứ gì đó, để giúp chú làm phẫu thuật nối xương, để có thể đứng lên giống một người bình thường.
Chỉ là thứ này rất khó có được.
Thân thể Kiều Ân mệt mỏi, ngay cả lực giơ tay cũng không có, đầu óc còn đang suy nghĩ chuyện tìm đồ.
Bỗng nhiên, cảm giác toàn thân lơ lửng, bị ôm lên.
"Ách..."
Kiều Ân mơ hồ theo bản năng của con người, phản ứng đầu tiên là giãy dụa.
"Làm gì thế, thả tôi xuống."
Cô cho rằng cũng giống như trước kia, khi người khác giới vừa chạm vào người, cánh tay và cổ lập tức sẽ dị ứng sinh ra một mảng lớn phát ban đỏ.
Nhưng cúi đầu nhìn, trên cánh tay trắng làm gì có phát ban đỏ?
Động tác của Kiều Ân hơi chậm chạp, đại não dùng quá độ có chút mơ hồ.
Không đúng, trước kia phàm là người khác giới tới gần, trên người cô sẽ nổi phát ban đỏ, ngay cả Vũ Phong cũng không ngoại lệ.
Ồ, có những trường hợp ngoại lệ.
Kiều Ân Nhớ tới Trạch Dương và người nhà Lâm gia.
Bọn họ chạm vào người cô cũng sẽ không nổi phát ban đỏ, những người có cùng quan hệ huyết thống với cô.
Tại sao anh lại làm thế?
Bệnh này quấy rầy Kiều Ân rất nhiều năm qua, cô đã khám qua mấy chuyên gia da liễu, bác sĩ nhìn đều nói cô không thuộc về dị ứng da, là nguyên nhân tâm lý tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-chon-do-thi/2994846/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.