Lòng bàn tay anh ấm áp che lấy mắt Kiều Ân, cô chỉ cảm thấy trước mắt là mảnh đen sầm.
Trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời, giống như một mảnh lông vũ nhẹ nhàng lướt qua ngực.
Cô còn chưa kịp nắm bắt được loại cảm giác này, Vương Hạo Hiên đã bỏ tay ra, nắm lấy tay Kỳ Thần ở bên cạnh.
"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước, để cho cô ấy nghỉ ngơi thật một lát.''
"Ừm."
Vương Kỳ Thần tuy rằng luyến tiếc khi cứ như vậy mà đi, nhưng nghĩ đến hình ảnh Kiều Ân vô cùng mệt mỏi, nhu thuận hiểu chuyện đi theo Vương Hạo Hiên đi ra ngoài.
Kiều Ân nhìn theo bọn họ đến khi cánh cửa gần đóng lại, anh giống như bỗng nhiên nhớ tới, lơ đãng hỏi một câu:
"Đúng rồi, sao lại không nói cho tôi biết em biết y thuật?''
Vấn đề này, Kiều Ân khi từ phòng phẫu thuật đi ra đã nghĩ ra đối sách, cho nên hoàn toàn bình tĩnh vén mí mắt lên, con ngươi ngăm đen trầm ổn sáng ngời:
"Anh chưa từng hỏi tôi.''
''....''
Vương Hạo Hiên nhướng mày, nhếch khóe miệng nở nụ cười.
Chậc, câu trả lời này đủ hợp lý và làm cho người ta không thể phản bác, đúng là phong cách của cô.
Anh không truy vấn nữa, hời hợt buông tay xuống kéo của, âm thanh trầm khàn.
"Chúc ngủ ngon. ”
.......
Kiều Ân cho rằng cô sẽ không ngủ được ở một nơi xa lạ.
Không nghĩ tới cô lại có một giấc ngủ sâu như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-chon-do-thi/2994844/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.