4.
Tôi gọi điện cho Hàn Văn Hinh, cô bạn vui mừng muốn đến đón tôi về nhà ăn cơm trưa, họ sớm đã chuyển đến căn phòng rộng hơn.
Chiếc váy liền áo màu xanh lục trên người Văn Hinh tràn trề sức sống, khôngthể nhận ra là người đã làm mẹ. Tôi lấy ra từng món quà cho Mang Mang,ngoài búp bê Barbie, còn lại đều là áo, mũ màu hồng, thực ra tôi biếtMang Mang không thiếu quần áo nhưng mỗi lần tôi nhìn thấy lại muốn muangay.
“Chà, các cậu chiều bé quá rồi! Trẻ con lớn nhanh, nhiềuquần áo chỉ mặc qua một lần là không mặc nổi nữa, lãng phí quá! Cứ quenđược cưng chiều, sau này chịu khổ sao được chứ? Trên đường, Hàn Văn Hinh lo lắng nói.
“Ai nói Mang Mang của bọn mình tương lai phải chịu khổ chứ! Bé là công chúa nhỏ cả đời được yêu chiều.”
“Nhưng, con người trong quá trình trưởng thành luôn phải gặp khó khăn.”
“Chỉ cần giữ được tính tình thoải mái, tâm tính tốt, khó khăn dù có lớn sẽvượt qua được, giống như mình...” Tôi đột nhiên nhớ đến Văn Hạo, “đúngrồi, Văn Hạo gần đây thế nào?”
“Ồ, mình nói cậu đừng đau lòngnhé! Thầy Hạo giống như biến thành người khác, rất quan tâm đến Liễu My. Mỗi lần khám thai đều đi cùng cô ta, việc nhà đều tự tay làm, chập tốithường cùng cô ta và mẹ tản bộ trong trường, ngay cả những hòn đá nhỏtrên đường cũng được anh dọn trước, sợ cô ta ngã. Mình không tận mắtnhìn thấy nhưng nhiều thầy giáo trong trường đều thấy. Mọi người đều nói thầy là người chồng hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cappuccino/2081624/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.