Đây là thói quen đã từ lâu,
Ở họ tôi nhìn thấy mình trong quá khứ,
Và mỉm cười.
1.
Chiều ngày 26, chúng tôi tạm biệt Hàn Vũ Băng và David, trở về bằng đường cũ. Đầu tiên là đáp máy bay đến thủ đô Male của Maldives, chiều lại đáp máy bay đến Singapore, sau đó chuyển máy bay về Bắc Kinh.
Khi chúngtôi xuống sân bay Bắc Kinh đã là hơn 1h sáng, sân bay vắng lặng, độtnhiên ào ra một đoàn ký giả, đèn nháy liên tục. Những ngày cách ly vớithế giới bên ngoài, những ngày tự do tự tại đã qua đi, tôi thực sự vẫnchưa quen với tình cảnh này, may là có George một tay đẩy hành lý mộttay cầm chặt tay tôi, nếu không tôi đã bị xô đẩy ngã xuống đất.
Thật không dễ thoát khỏi vòng vây, lên taxi, tôi nói với George: “Sự khácbiệt quá lớn, em nhất thời không thể thích ứng! Phải, đây mới là cuộcsống thường ngày, những ngày ở Maldives quá hoàn hảo, nhưng không chânthực.”
Về đến nhà, đặt hành lý xuống lao thẳng ra ban công, dướiánh đèn những bông hoa khiên ngưu đã leo quá nửa giàn hoa, chi tử xanhmướt cũng kết thành những nụ hoa xanh lục, cả ban công tỏa ra mùi hươngdịu nhẹ, say đắm. Trong nhà tuy không sánh bằng vẻ đẹp ở Maldives nhưngtrong nhân gian hiện thực này, nó cũng là nơi yên bình dành cho chúngtôi.
Tôi và George ăn cơm tối ngoài ban công, vừa thưởng thức vừa ngắm hoa, thật lý tưởng.
“Em nói xem, anh có nên chuyển lên sống cùng không?” George vừa cắn thịt gà vừa chính thức hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cappuccino/2081623/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.