4.
Sau đó liên tiếp vài ngày tôi đều rất bận. Sau khi gửi luận văn cho Giáo sư Lưu, được hồi âm là “đầu hổ đuôi rắn, phần sau cần bổ sung nhiều”. Viết kịch bản tới vài vạn chữ, sau một lần họp qua webcam về kịch bản, cũngbị đạo diễn gọi đến nói cần sửa.
Thế là ban ngày bận viết kịchbản, tối lại xem tài liệu sửa luận văn, tiếc là không thể biến một phútthành hai phút, đàu óc luôn ở trạng thái làm việc Bên tục.
Bậnrộn cũng tốt, ít nhất có thể không còn thời gian để buồn. Nhưng một khirảnh rỗi, hoặc chợp mắt trong bồn tắm, rất nhiều đoạn phim khó quên lạihiện về. Đặc biệt là hình ảnh Liễu My vịn tay anh đứng trước cổngtrường.
Có khi tôi rất muốn gọi điện cho anh, hỏi anh: “Hai người vẫn bên nhau sao? Anh vẫn yêu cô ấy đúng không?”
Nhưng dù ý nghĩ này luôn quẩn quanh trong suy nghĩ tôi, tôi lại không có dũng khí gọi cho anh, có khi thậm chí đã ấn được vài số nhưng lại gập máylại, tôi không biết nên mở miệng như thế nào?
Cho đến cuối tháng1, công việc bận rộn mới được coi là có chút thành tựu, luận văn đã sửaxong theo yêu cầu của Giáo sư, coi như đã qua cửa ải này. Lần đầu tiênviết kịch bản cũng coi như cũng tạm ổn, cũng thống nhất phong cách vớibiên kịch khác, việc còn lại là mau chóng hoàn thành phần của tôi.
3h sáng tôi tắt máy, thỉnh thoảng đứng nhìn trước gương, mới phát hiệnmười mấy ngày thức đêm, mụn trên mặt đã nổi loạn, quầng mắt đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cappuccino/2081619/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.