Nó đành phải ở nhà dưỡng bệnh, để không xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn cũng nghỉ ở nhà, nó đi học thì hắn đi học, nó đi chơi thì hắn đi chơi, nói chung: Hắn bên cạnh nó 24/24!
Rốt cuộc vết thương cũng lành, tình trạng sức khoẻ cũng khá lên rất nhiều, ông Bạch vẫn đắn đo lắm mới cho nó đi học. Nó muốn hoàn thành chương trình! Cứ như vậy nó vui vẻ đến trường, ngày qua ngày..
Hôm nay, sau khi tập luyện xong nó cùng Ngọc xuống căng-tin, vừa xuống bỗng có chàng trai chạy tới trước mặt nó. Nó ngước lên nhìn, nổi tiếng là máu lạnh nên ít ai dám lại gần, anh ta hít một hơi sâu:
– Quà …. Quà này … Dành cho em!
Anh ta đưa ra một hộp quà, được gói rất kĩ, thể hiện sự tỉ mỉ của người tặng. Nó nhướng mày rồi nhìn xung quanh, tay chỉ vào bản thân:
– Tôi?
– ….. Mong em nhận!
Anh ta nói, nhìn thẳng vào mắt nó, như bị đôi mắt tím cuốn đi. Nó hơi bất ngờ, Ngọc đứng kế bên huých tay nó:
– Kìa! Người ta thành khẩn quá – Ngọc cười
– Anh có lộn tôi với ai không? – Nó hỏi lại
– Tôi… Tôi thích em, Kha Thảo Như!
– Ố ồ! Gì đây gì đây!?
Đúng lúc đó, Cen cùng anh, Key, Yun bước tới. Cen thích thú nói:
– Tỏ tình sao?
Nó bất ngờ quay lại, nhìn anh và Key.. Mặt gian tà!!!
– Mày trả lời đi kìa!
Ngọc hối thúc nó, nó chần chừ rồi thở dài:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cap-2/1996326/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.