Dưới cơn mưa tầm tã, nó nhìn người đó, cổ họng nghẹn lại, nói không thành tiếng, lòng ngực như tắt nghẽn..
– Sao mày lại ở đây? Thôi lên xe đi rồi nói tiếp!
Người đó đẩy nó vào xe, rồi chạy đi, xuyên qua màn mưa. Chiếc xe dừng lại, bên trong xe cả hai người đều ướt, bên ngoài cơn mưa dường không có ý định ngưng!
– Mày chạy xe được sao?
– Muốn đi dạo chút!
– ….
– Còn mày?
TA quay sang nhìn nó đang thất thần, bộ đồng phục trên người còn chưa thay. TA biết đã xảy ra chuyện, nó im lặng rồi khoé mắt cay cay, cắn chặt môi.
– Đã xảy ra chuyện gì? – TA ân cần hỏi
-….
– Tại sao lại đi một mình?
-…..
– Đừng im lặng nữa…
-….
Nó vẫn không mở miệng, TA nhìn nó đầy chua xót, chắc chắn có liên quan đến việc xảy ra ở trường. Nếu nó không chịu mở miệng, sẽ không thể giải quyết!
– Mưa càng ngày càng lớn, tao đưa mày về!
– Đừng…
Nó nói, giọng hơi run..
– Việc xảy ra ở trường! Đúng chưa? – TA nói
-… Tao tự về! Mày về trước đi!
Nói rồi nó bước ra khỏi xe, bước đi thật nhanh nhưng chưa được bao nhiêu thì bị TA giữ lại. Cả hai đối mặt, TA nhìn nó rồi nó:
– Mày thật sự, thích anh ta đến vậy sao?
– Không!
– Vậy tại sao lại tự làm khổ mình như vậy? Nếu không thích, tại sao lại nổi điên lên? Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cap-2/1996324/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.