Người con gái đó – nụ cười trong sáng đến nỗi tôi sợ lại gần mình sẽ vấy bẩn nó. Em mạnh mẽ, kiên cường trước những sóng gió cuộc đời ập tới để rồi em vẫn giữ nụ cười trên môi..
Người con gái đó – nước mắt trong như hạt ngọc, rơi xuống mặt đất rồi vỡ tan ra. Em yếu đuối, gục ngã tự ôm lấy mình mà khóc sau những sóng gió bi thương. Em gào thét, tiếng khóc của em xé toạch cả bầu trời quang đãng…
Ngày hôm đó, bầu trời đã đổ cơn mưa màu máu…
Gạt tàn rơi xuống sàn, đốm lửa nho nhỏ như một sinh mạng, từ từ rồi tắt đi. Yun ngồi bệch xuống góc tường, đôi mắt vô hồn như khát khao thứ gì đó một cách mãnh liệt. Đến khi ngón tay bị gạt tàn rơi trúng hắn mới giật mình, tay dụi tắt nó đi. Mở hộp thuốc ra, trống rỗng. Nhìn xuống nền nhà, tẩu thuốc bị vất lung tung. Khẽ nhíu mày rồi quăng hộp thuốc xuống, chết tiệt thật!
– Biết thế nào cũng chui vào đây mà..
Hắn quay lại, anh đã đứng trước mặt từ lúc nào. Hắn không bật đèn, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào soi bóng anh, trông thật cô đơn làm sao!
Hôm nay trời không nắng, cái không khí mát mẻ khiến con người ta dễ chịu đi phần nào. Nhưng tại sao, bóng hình hai người con trai ở căn phòng này lại lạnh lẽo đến vậy? Tựa như họ luôn để mặc mình chìm vào bóng tối, sa vào những tính toán hiểm độc. Dường như ánh sáng chính là điểm yếu, nó soi sáng sự cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cap-2/1996278/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.