Ngạch Thiên Dương không nói gì nhưng cũng có cùng tiếng lòng như thế. Qua kiếp trước kiếp này, rốt cuộc nàng có yêu mình hay không? Chờ đợi và chờ đợi ngàn năm, nàng có quan tâm hay không? Có phải nàng vẫn trốn tránh tình yêu cấm kỵ từ ngàn năm trước? Nếu mình hồn phi phách tán, nàng có rơi lệ vì mình hay không? Có vĩnh viễn tồn tại chút nhớ nhung gì với mình hay không? Kết thành nút thắt trong lòng, tất cả tất cả đều vì tình….
Trong mắt Thương Tử Dực lóe lên sự đau đớn, nhưng cũng cảm động lây. Nỗi đau đồng bệnh tương liên, cũng sắp hồn phi phách tán, cũng tình nguyện trả giá tất cả. Tuy Bạch Mặc chết nhưng cũng để nàng có chút nhớ nhung vĩnh viễn. Nhưng mình có thể có sự nhớ nhung của nàng không? Có thể có sự thương tiếc của nàng không? Dĩ nhiên không thể biết đáp án, không ai có thể kết luận được. Chỉ có lòng tràn đầy chua xót và bất đắc dĩ, đau như lăng trì nhưng không thể kiềm chế được linh hồn.
Ba nam tử tuấn mỹ bất phàm như nhau cùng nhìn nữ tử cúi đầu cụp mắt dưới tán cây phong đầy si mê nồng nàn, im lặng không lên tiếng.
Dựa vào cây phong, Thương Phượng Vũ thì thầm tự hỏi: rốt cuộc ngươi đang trốn tránh cái gì? Sợ hãi cái gì? Chẳng lẽ là vì tình yêu cấm loạn mà người đời không chấp nhận?
Nhưng Thương Phượng Ngôn không còn thời gian chờ đợi nữa. Thân thể hắn vô lực, ngã xuống đất, máu chảy ra từ ngực. Máu đỏ chói mắt thấm ướt áo trắng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cam-loan/614721/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.