Sau một ngày một đêm mưa phùn, sáng nay ánh mặt trời rực rỡ và không khí trong lành. Người trên đường tụm năm tụm ba. Một ngày mới bắt đầu.
Trong phòng chữ Thiên hạng nhất, Thương Phượng Vũ và Bạch Mặc chưa rời giường nhưng đã tỉnh.
“Nếu vẫn được chàng ôm như thế này, không bao giờ gặp gian khổ thì tốt biết mấy.” Tay trái ôm lấy eo Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ đột nhiên cảm khái.
Bạch Mặc cười khẽ, nói: “Nói bậy gì đó, ta sẽ mãi ở cạnh nàng.”
“Phong vân biến ảo khôn lường, chẳng ai biết khi nào trời mưa, khi nào có cuồng phong. Lúc ấy không biết chàng ở đâu.” Thương Phượng Vũ chui khỏi lòng hắn, chuẩn bị rời giường.
“Về nhà trước?” Bạch Mặc sột sột soạt soạt mặc y phục, miệng hỏi.
“Tới nhà ngoại công trước.” Thương Phượng Vũ cầm áo, trả lời.
“Được.”
Người ta thường nói kế hoạch biến hóa khó lường, hiện tại Thương Phượng Vũ đã thấm thía.
“Tiểu Vũ Nhi….đến đây với đại cữu cữu để đại cữu cữu ôm nào.” Ngạch Tử Khanh mặc một bộ y phục màu đỏ đứng ở đại sảnh khách điếm, không để ý đến hình tượng mà kêu to với Thương Phượng Vũ.
Bạch Mặc mặt không đổi sắc, mím chặt môi. Thương Phượng Vũ khẽ nghiêng đầu, mặt ửng đỏ, kéo Bạch Mặc ra ngoài, không muốn nhìn đến nam nhân lên tiếng kêu lớn trước công chúng này.
Nhưng có một số người ngươi muốn bỏ rơi, là có thể làm như không thấy sao?
“Tiểu Vũ Nhi, ta là đại cữu cữu, con không nhớ à?” Ngạch Tử Khanh sải bước, nhảy tới, chặn trước mặt nàng.
Thương Phượng Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cam-loan/614694/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.