Bạch Mặc ngồi trên giường, nắm chặt tay, nện mạnh vào giường. Mặt hắn đỏ ửng đầy ngượng ngùng: “Đáng giận, đáng giận, sự sáng suốt của ta, sự trong sạch của ta. Thương Phượng Vũ, Thương Phượng Vũ, ta và ngươi không đội trời chung, không đội trời chung, a a a a a a.” Bạch Mặc ngẩng đầu gào to…
Một lát sau, cũng có lẽ là lâu sau.
Cảm thấy đã phát tiết hết buồn bực trong lòng, Bạch Mặc ngừng gào nhưng hai vai rũ xuống, lẩm bẩm: “Bạch Mặc, sao ngươi có thể không đội trời chung với người ta được? Người ta có phụ thân lợi hại như vậy, còn có một đại ca lãnh huyết vô tình, sao ngươi có thể không đội trời chung với người ta được? Sợ là còn chưa kịp bắt đầu thì đã bị người ta cho người bẻ gãy xương rồi. Chỉ gãy xương là còn may, sợ là họ sẽ khiến ngươi sống không bằng chết…” Trong đầu hắn hiện lên tình cảnh mình bị chỉnh rất thảm, thở dài: “Aiz…Bạch Mặc, ngươi nhận đi, nhận đi, ai bảo ngươi không có phụ thân lợi hại, không có huynh đệ tỷ muội. Có cha nhưng chỉ biết hại ngươi. Chấp nhận số phận đi, chấp nhận số phận của ngươi đi. Ai bảo ngươi ăn nhờ ở đậu, ai bảo ngươi hoa tâm…Ưhm”. Dứt lời, trong mắt Bạch Mặc nổi lên hơi nước, mắt đỏ lên, giống như xúc động đến rơi lệ…
Có câu nói, nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa đến lúc thương tâm mà thôi. Nhưng sao Bạch Mặc lại như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì mình không có phụ thân lợi hại? Sợ rằng không hẳn như vậy…
Giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cam-loan/614689/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.