Hiền vương phủ, huyên náo xong thì khôi phục yên tĩnh.
Xác định Thương Phượng Vũ đã ngủ, Bạch Mặc rón rén ra khỏi phòng của mình, nhìn quanh quất một chút mọi chuyện trong viện, xác định không có người thì phi thân, biến mất khỏi phủ.
Trong thư phòng đèn dầu vẫn cháy sáng, Thương Thiên Vũ vẫn đang làm việc nhưng khóe môi hắn lại nhếch lên nụ cười như có như không.
Chuyện xảy ra bên hồ đêm nay Thương Thiên Vũ đã biết. Đang lúc hắn tranh thủ thời gian, trong đầu họa lại tình cảnh lúc đó ở ven hồ thì cửa thư phòng bật mở, sau đó một tiểu thân thể mang theo mùi hương thơm ngát nhào vào ngực hắn.
“Phụ thân, người và Vũ Nhi đi bắt kẻ gian dâm được không?” Tiếng nói non nớt đầy khó chịu ngột ngạt mà vẫn bắt chước giọng điệu của người lớn.
Nghe vậy, nụ cười của Thương Thiên Vũ cứng lại trên mặt, khóe môi khẽ co quắp. Nhưng dù sao cũng là người từng trải qua nhiều sóng gió, chỉ một lát sau liền khôi phục bình tĩnh: “Vũ Nhi, ý của con là gì?” Thông minh bất phàm như hắn nhưng lúc này không ngại học hỏi kẻ dưới.
Bắt kẻ gian dâm, nữ nhi gần sáu tuổi của hắn nói muốn đi bắt kẻ gian dâm. Điều này khiến hắn thấy bối rối, mê muội, dù có nghĩ đến nát óc cũng không tìm ra nguyên nhân.
“Phụ thân, người đồng ý với Vũ Nhi đi.” Nằm trong lòng Thương Thiên Vũ, Thương Phượng Vũ dùng giọng nói mang theo buồn khổ.
Ha ha, Xuân Dạ Các, Vãn Thanh, ước hẹn vào giờ Hợi, Bạch Mặc, ngươi khá lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cam-loan/614686/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.