“Chuột!” - một tiếng thét kinh thiên địa khấp quỷ thầnvang lên trong đêm khuya thanh vắng làm Gia Tuấn đang mơ mơ màng màng mở choànghai mắt, nhìn thấy Gia Mĩ và mẹ đã nhảy lên một cái bàn duy nhất trong phòng,ánh mắt mở trừng trừng sợ hãi nhìn con chuột đang trong cái hòm đối diện.
Bóng đèn trên đỉnh đầu tỏa ra những tia sáng yếu ớt,anh liếc mắt nhìn bọn họ rồi lại lập tức nhắm chặt lại, giả vờ như chưa tỉnhdậy. Anh muốn nhìn xem những lúc không có anh, hai người bọn họ đối xử với nhaunhư thế nào.
Hách phu nhân gương mặt đầy vẻ sợ hãi khẽ đẩy Gia Mĩnói: “Cháu dọa cho nó chạy đi.”
Gia Mĩ không dám tin bà lại đẩy mình vào chỗ dầu sôilửa bỏng, bất giác cao giọng: “Bà không biết tự mình đi hay sao?” Hách phu nhântròn mắt nhìn cô: “Là cháu nói chuột sợ người mà. Không phải cháu đi, lẽ nàolại là ta đi?”.
Gia Mĩ ngang ngược: “Rõ ràng là con trai yêu quý củacô nói mà, quái lạ sao lại đổ lên đầu cháu?”.
Gia Tuấn mím chặt miệng, gần như muốn bật cười, haingười bọn họ còn biết cãi cọ hơn anh.
Hách phu nhân nhìn cô, nói như ra lệnh: “Cởi giầy củacháu ra.” Gia Mĩ không chịu tỏ ra yếu kém trừng mắt đáp lời bà: “Thần kinh, tạisao không tự cởi giầy của bà?” Hách phu nhân nổi giận hỏi một cách hùng hồn đầylý lẽ: “Rốt cuộc cháu hiểu hay không thế nào gọi là “Kính già yêu trẻ?”.
Gia Mĩ giả vờ cười: “Kính già? Xin hỏi phu nhân nămnay người năm mươi hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ben-trai/2938736/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.