Xe dừng lại ở bến sông, hai bên dọc đường, gần nhưkhông nhìn thấy bóng người. Cô chạy về phía chiếc du thuyền của Dư Gia Lệ, Trênthuyền, không gian tĩnh lặng, không một tiếng động.
“Dư tiểu thư, tôi đến rồi.” Cô gọi lớn hai tiếng,không ai đáp lại. Tim đập thình thịch, cô chầm chậm bước lên phía trước, vừa đivừa gọi: “Cha, cha có ở đó không?”.
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Bao trùm lấy cô là cảm giác lo lắng sợ hãi, cô chạynhanh vào bên trong. Vào trong thuyền, cô sợ hãi bịt chặt mồm, tim cô co thắtlại, như bị hút hết sinh khí, cô gắng hết sức cũng không tài nào thở được.
Dư Giai Lệ đang ở giữa vũng máu, sắc mặt trắng bệch,mắt nhắm nghiền, rên lên khe khẽ. Cô hoảng hốt chạy lại, ôm cô ta vào lòng, runrẩy hỏi: “Ở đây có chuyện gì vậy: Cha tôi thì sao, ông ấy ở đâu?” Dư Giai Lệ mởmắt một cách khó nhọc, như thể thấy được hi vọng cuối cùng, hai tay gắng sứcnắm chặt lấy cánh tay cô. Gia Mĩ lo lắng phát khóc: “Nói cho tôi biết, là ai?Hung thủ là ai?”.
Dư Giai Lệ gắng gượng nói: “Đi…” Gia Mĩ chỉ thấy timmình thắt lại, nước mắt lăn dài: “Tôi đưa cô đến bệnh viện trước đã.” Dư GiaiLệ chỉ nắm chặt lấy tay cô, há miệng thở hổn hển: “Cô…”
Gia Mĩ vội vàng rút điện thoại, ngón tay run lẩy bẩy:“Trung tâm cấp cứu đúng không? Chỗ tôi đang có một người…” Giọng cô run run,đến đây thì không thể cất lên thành tiếng, nước mắt chảy tràn. Nhân viên củatrung tâm cấp cứu nọ an ủi Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ben-trai/2938735/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.