Chap 45: Giảng Viên Anh Thật Đáng Sợ
'này em. Bộ không nhớ con bé hay sao mà thấy em điềm tĩnh vậy?' Lâm An Dư hỏi Hy Châu khi thấy bà trong suốt ngày qua vẫn không có biểu hiện thái độ nhớ nhung con là gì.
'nhớ thì sao chứ! Nó quên luôn người mẹ này rồi!' Hy Châu nói giọng giận dỗi, có lẽ có tình yêu nên quên mất bà già này rồi.
'nhưng dù gì em cũng gọi điện hỏi thăm nó một chút chứ!'
'nó không gọi đến thì thôi chứ tại sao tôi phải gọi cho nó? nếu chị thích thì gọi đi, tôi không rảnh!' Bà hất văng bàn tay đang nắm cánh tay mình ra.
"Em đúng là con nít thật... được rồi! Để chị gọi cho nó, dù gì cũng nhớ nó lắm' Lâm An Dư lấy điện thoại ra, lục danh bạ xong bấm nút gọi điện cho Bé Con.
'alo dì.' rất nhanh chóng sau đó đầu dây bên kia đã bắt máy.
'dì đây, bên đó sao rồi? Ổn chứ con?' Lâm An Dư bật loa ngoài để cho người kia có thể nghe.
'dạ, tất cả đều ổn ạ!'
'Ừ, vậy thì tốt rồi!'
'nhưng mà hai người bên đó sao rồi. Có tiến triển gì thêm không?' Trần Thanh không quên chút khịa.
'cái con nhỏ này... Tiến triển cái gì chứ!' An Dư thoáng đỏ mặt nhưng lại chả hiểu vì sao nữa.
'haha, chỉ đùa một chút thôi. Dì không cần phải ngại như vậy đâu...'
'ai nói là ta ngại... hừ'
'à, mẹ con có ở đó không vậy dì?'
'có, ở bên cạnh luôn này!'
'mẹ ơi...'
'...' Hy Châu không động tĩnh, mặc kệ nảy giờ hai người kia luyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bat-nguon-tu-quan-he-co-tro/1106429/chuong-45.html