Lúc hai người dừng lại, suýt chút nữa là Lê Vị không thể thở được. Một lúc sau mới lấy lại được nhịp thở, mơ màng nhìn Liêu Đình Ngạn.
Trong đầu cô trống rỗng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy. Nhưng mà cảm giác lúc nãy hai người họ gần nhau chân thực như vậy, nhất định không thể nào là giả được.
Lê Vị cảm thấy người mình nóng lên. Gò má cũng ửng hồng lên rất nhiều, ngay cả bản thân mình cũng cảm nhận được. Sợ người đàn ông trước mặt phát hiện mình xấu hổ như vậy, cô lặng lẽ cúi đầu, lấy đầu tóc để che giấu sự xấu hổ của mình.
Thật ra lúc này tình trạng của Liêu Đình Ngạn cũng không khá hơn cô là bao.
Thậm chí do sự thay đổi của chỗ nào đó trên cơ thể......
Bây giờ anh còn khó xử hơn cô nhiều.
"Anh ra đây một chút." giọng của Liêu Đình Ngạn có chút khàn khàn: "Em đợi anh."
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt cằm của cô.
Sau đó, đi vào nhà vệ sinh.
Lê Vị đứng đó một lúc, nhìn thấy không có dấu hiệu anh sẽ bước ra, càng ngày càng khó xử, cô không biết mình nên đối diện như thế nào, cô lặng lẽ bước ra ngoài cửa.
Đợi đến lúc Liêu Đình Ngạn khó khăn lắm mới đi ra phòng khách, Lê Vị đã về phòng lâu lắm rồi.
Đi gõ cửa, không mở.
Gọi điện thoại, tắt máy.
Liêu Đình Ngạn nhận thức được nên cảm thấy rất hối hận.
Nếu biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bat-dong/3334968/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.