Sau khi trở về Hằng Thành, hai người ghé vào viện trước.
Ông bà đã nhận được tin từ trước đó rồi, đang đợi hai người họ. Nhìn thấy cháu mình về rồi, ông cho người chuẩn bị cơm. Bà thì cho người chuẩn bị điểm tâm.
"Trái cây này, không thể chuẩn bị sớm." bà vỗ vỗ cánh tay của Lê Vị, "Nếu gọt vỏ trước, trái cây rất dễ bị khô, không tươi. Bà chỉ đợi để nhìn thấy hai con, rồi bảo dì Vương đi chuẩn bị trái cây."
Bà bận rộn cả nửa đợi người, già rồi thích làm những chuyện nhỏ nhạt. Cẩn thận hơn những việc yêu thương con cái nhiều hơn.
Lê Vị không cảm thấy phiền, vui vẻ khoác tay bà, cô nói: "Vâng, con rất thích ăn đồ tươi. Cắn một miếng, nước trái cây chảy ra. Rất ngon ạ."
Cô đang nói đến trái cây.
Liêu Đình Ngạn ở sau lưng lại đang nhìn theo cô, lúc cô nghiêng người nói chuyện, ánh mắt anh lại nhìn đôi môi đỏ mọng của cô.
...... Thứ đó còn ngon hơn trái cây nhiều.
Trong đầu bỗng nhiên có suy nghĩ đó, bước chân anh bước chậm lại, khuôn mặt bắt đầu đó lên. Nhanh chóng đưa mắt nhìn về hướng khác, ánh mắt bỗng sáng lên khi nhìn thấy chồi non mới mọc trong sân viện.
"Anh nhìn thấy rồi."
Bất thình lình, có giọng nói vang lên sau lưng cô.
Liêu Đình Ngạn cũng không quay đầu lại: "Ông, ông lại nhìn thấy gì rồi."
"Ông sao." ông Liêu đang bước đi nhẹ nhàng sau lưng anh, "Ta nhìn thấy ánh mắt con lơ đãng như vậy, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bat-dong/3334967/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.