"Thật ra, cũng không có chuyện gì."
Ở trước mặt người khác, Liêu công tử có thể tùy cơ ứng biến, nhưng, ở trước mặt của Lê Vị, không biết thế nào anh lại chột dạ, không dám giấu cô giấu rất giỏi, nói sơ một chút chuyện đó cho cô biết, "...... chuyện là, bố anh đến rồi."
Mặc dù mặt Liêu Đình Ngạn không thay đổi sắc mặt, nhưng Lê Vị cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, cô vặn hỏi: "Sau đó?"
"Sau đó, ông ấy ở phòng 1916." Liêu Đình Ngạn chậm chạp nói.
Lê Vị liền biết được chuyện này thể hiện cho việc gì, lo lắng, "Sao anh không nói sớm!"
Liêu Đình Ngạn cảm thấy, lúc này không thể nói sự thật ra được, anh cắn cắn môi: "Biết muộn không kịp nói."
Lê Vị không kịp nghĩ nhiều, vừa chạy về phía khách sạn vừa gọi điện thoại.
Không có người bắt máy, lại gọi tiếp.
Lần lượt gọi cho Lê Chính Dược và Doãn Thục Lan.
Kết quả, lúc lên cầu thang cả hai người điều không bắt.
Thang máy dừng ở tầng 19, cả hai người điều khóa máy.
Trán của Lê Vị đổ mồ hôi, bước chân vội vã, giọng nói vừa nhẹ vừa nhanh, "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Em đừng hoảng." Liêu Đình Ngạn an ủi nói: "Nói không chừng không giống như chúng ta nghĩ đâu."
Nghĩ về hướng tốt, không khéo hai người đó đang tận hưởng bữa tối dưới anh nến đó?
"Không đâu." Lê Vị nói một cách quyết đoán.
Trong lòng cô có sự tính toán.
Hai người đó làm việc luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bat-dong/3334959/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.