Lê Vị rất kinh ngạc, không cẩn thận, thốt ra: "Mẹ đã ở dưới lầu?"
Vì nói nhanh quá, nên giọng hơi khàn.
Doãn Thục Lan hỏi lại: "Sao vậy họng con bị sao vậy? sao lại khàn giọng như vậy!"
Nghe câu cuối bà hỏi như vậy, trong lòng Lê Vị vừa xuất hiện sự căng thẳng và bất an đột nhiên biến mất.
Đúng vậy.
Phản ứng đầu tiên của bà Doãn đúng là không sai, nhưng không đoán ra nguyên nhân.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, lúc Lê Vị bị bệnh, bà đều không ở bên cạnh, chưa hề hay biết.
Nếu như là Liêu Đình Ngạn, vừa nghe giọng nói không được bình thường, nhất định sẽ biết cô đang bị bệnh. Sẽ không giống Bà Doãn hỏi cô như bây giờ.
Bây giờ, người lại Lê Vị lại rất bình tĩnh, nhỏ giọng nói: "Không sao, chỉ là giọng có hơi viêm, uống thuốc sẽ lành thôi ạ.
"Thật không?" Bà Doãn nghi ngờ hỏi lại: "Sao ta lại nhớ lúc con học năm 1, vì bị lây nhiễm đường hô hấp mà dẫn đến viêm phổi, phải
truyền nước đến vài tháng mới phục hồi được mà?"
Thể chất con người của Lê Vị, bình thường sẽ không bị bệnh, một khi đã bị bệnh, thì không phải thuốc thang để giải quyết vấn đề đơn giản như vậy.
Không muốn nói chuyện với Bà Doãn về chuyện này nữa, Lê Vị nói: "Họng của con rất đau, con đã xin nghỉ không đến đài."
"Vậy mẹ đến nhà con để xem con vậy?"
"Con cũng không ở nhà."
"Vậy mẹ......"
"Thật sự là không sao. Đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bat-dong/3334934/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.