Lúc Liêu Đình Ngạn đi ra ngoài, anh gọi tài xế bảo anh ta lái xe đến đón.
Dọc đường anh không ngừng giục, qua nữa tiếng anh đã có mặt ở dưới nhà Lê Vị.
Lê Vị quấn chăn nằm hôn mê trên giường.
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, ồn đến nỗi cô không chịu được.
Họng đau đến nỗi như có người dùng lửa đốt nó vậy, cô mệt mỏi xuống giường bước ra mở cửa, vẫn chưa kịp nhìn kỹ là ai thì một bóng dáng to lớn đã xông vào phòng, làm cho cô đứng không vững loạng choạng bước lùi hai bước, thuận tay đóng cửa.
"Em cũng thật lơ là." Liêu Đình Ngạn rất tức giận, lại nghĩ đến sức khỏe cô không tốt, ôm xốc cô lên, miệng lẩm bẩm: "May mắn người đó là anh. Nếu như là người khác, xem em làm thế nào!"
Bởi vì cô đang sốt nên không kịp nghĩ ngợi gì, sau đó mới cảm thấy may mắn vì người đến là anh ấy.
Cảm giác sợ hãi sau lời nói của anh cũng biến mất.
Thật sự rất khó chịu.
Trong đầu không thể suy nghĩ điều gì.
Lê Vị dựa vào ngực anh, mệt mỏi mơ hồ lấy hơi, bản thân cô cũng cảm nhận được hơi thở nóng rực đang vây quanh miệng mình.
"Anh Ngạn." giọng cô khàn khàn cất lên: "Em khó chịu."
Tâm trạng của Liêu Đình Ngạn bị cô làm cho rất căng thẳng.
"Biết khó chịu rồi sao?" anh rất tức giận, nhưng lúc này lại không thể nổi giận được, giọng nói ấm áp: "Khó chịu sao lại không nói với anh. Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bat-dong/3334933/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.