Liêu Đình Ngạn nói: Nói cho anh biết, ruốc cuộc hôm qua em nhìn cái gì.
Hôm qua nhìn?
Chẳng lẽ là nói, lúc anh đang thấy đồ ở trước tủ quần áo?
Lê Vị muốn giả vờ rằng mình không biết gì, nhưng mặt lại không tự chủ được lại đỏ lên.
Liêu Đình Ngạn cười rất vui, đưa tay vòng qua vai cô, dùng lực kéo cô sau đó nhanh chóng buôn ra, nhẹ nhàng nói "Bé ngốc."
Lê Vị thẹn quá liếc anh một cái.
Cô ngốc?
Vậy người nhắm trúng cô là anh, chẳng phải là cũng không thông minh sao.
Nếu nói như vậy, cả người Lê Vị điều thỏa mái, nhón chân dạy, duyên dáng vỗ vỗ vai của anh.
"Được. Em ngốc." Cô nói.
Chỉ có điều, anh còn ngốc hơn cả em.
Đêm đó, thời điểm chuyển giao đêm giao thừa.
Lúc mười một giờ hơn, Lê Vị gửi tin nhắn chúc mừng năm mới vui vẻ cho bố mẹ cô.
Không nhận được tin nhắn trả lời, cô có chút thất vọng.
Liêu Đình Ngạn ở bên cạnh bỗng nhiên dậm chân một cái, nói "Lạnh quá", sau đó nhẹ nhàng đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm chặt tay của cô.
Lê Vị cũng không phản đối.
Bởi vì ở đây đang đóng năm mới, người ở đây rất đông, điều dồn lại.
Liêu Đình Ngạn sợ cô bị đụng phải, cẩn thận đưa tay ra bảo vệ cô. Nhưng chưa được bao lâu, cùng với người đến càng lúc càng đông, xung quanh điều rất bận.
Lê Vị xích lại gần dựa vào vai anh.
Liêu Đình Ngạn đưa tay kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bat-dong/3334930/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.