Lê Chính Dược không ngờ được rằng sau khi bấm mười mấy tầng xong, sẽ dần lại ở tầng ba.
Lúc đến tầng 3, thang máy từ từ mở ra.
Người bên ngoài vừa nói chuyện vừa bước vào, Lê Chính Dược đứng vào một bên, để cho người ta có không gian đi vào. Đợi đến khi thang máy đóng cửa, ông bước lên trên, ông mới phát hiện bóng hình quen thuộc đứng ở trên bỗng nhiên không thấy đâu nữa. Ở hướng đó, chỉ có thể tận lực hỏi nhân viên vận chuyển hành lý.
Lê Chính Dược mở to mắt nhìn mười mấy tầng lầu, cũng không bấm vào tầng nào khác. Ngược lại, ông dựa vào trực giác bước đến trước cửa một căn phòng, im lặng đợi bóng dáng quen thuộc đó xuất hiện lần nữa.
Lúc Lê Vị bước đến tầng thứ 3, Doãn Thục Lan vừa khéo cũng đứng ở cửa đợi cô.
Nhìn thấy có hai người bước ra, Doãn Thục Lan không nói chuyện liền, mà lại nhìn hai người từ trên xuống dưới đánh giá một lược, lúc ngày mới nhẹ nhàng để tay lên trán cô.
"Con là đứa không có lương tâm. Đi chơi cũng không gọi mẹ, lại kêu nó, con nói xem như thế có được không hả?"
Nếu là chuyện khác, có thể Lê Vị sẽ thuận theo. Nhưng Doãn Thục Lan đang so sánh bà với Liêu Đình Ngạn, Lê Vị không nhịn được nên mới lên tiếng.
"Anh ấy đến làm việc không phải đến chơi."
Mặc dù trong lòng rất bực, nhưng cô vẫn còn lý trí, cô vẫn còn nhớ lúc lúc trước cô gửi tin nhắn dùng rất chọn lọc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-bat-dong/3334929/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.