Nàng ngẩng đầu nhìn hắn nói năng thận trọng —— không biết bắt đầu từ khi nào, hắn cũng học che giấu cảm xúc.
“Thập.” Nàng gọi tên hắn, mang theo chút cô đơn.
“Chủ tử, có gì căn dặn?” Hắn tiến lên một bước nhỏ, cúi đầu lắng nghe.
Mấy năm nay huấn luyện tăng cường, hiện giờ hành vi của hắn đã không tìm ra điểm không thích đáng nào, hắn đã học hết sức hoàn hảo.
“Đưa ta đến trên giường đi.” Nàng thản nhiên nói.
“Dạ.” Hắn cúi người bồng nàng lên từ trên chiếc xe lăn, bước chân vững vàng xoay người đi về phía giường.
Nàng hơi cụp mắt, nhìn cần cổ sạch sẽ của hắn, rồi ánh mắt chuyển tới hai chân mình, cuối cùng nàng không làm gì nữa.
Hai chân nàng bẩm sinh tàn tật, mà hắn là tên ăn mày được nàng cứu, quan hệ giữa bọn họ chỉ thế thôi.
Nàng vẫn nhớ rõ mùa đông năm ấy, tuyết trắng tung bay. Đó là lần duy nhất nàng rời khỏi mảnh sân này, ra bên ngoài ngắm tuyết. Đây là giao hẹn giữa nàng và phụ thân mười tám năm —— bởi vì chân nàng, phụ thân luôn nhân nhượng nàng, ngoại trừ rời khỏi căn nhà này —— điều này liên quan đến thể diện bên ngoài của phụ thân.
Thực ra nàng biết rõ, phụ thân đáp ứng lý do nàng thu nhận Thập không chỉ vì thỉnh cầu của nàng, nguyên nhân lớn hơn nữa là —— nàng không thể gả đi.
Tại xã hội này, không có người nam nhân nào sẽ muốn lấy một nữ nhân tàn tật, cho dù lấy cũng nhất định mang lòng xấu, không muốn gặp mặt.
Thứ phụ thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ban-khong-biet/278719/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.