Tại sân bay, trong đám đông qua lại, hai người trẻ tuổi dừng chân nổi bật như vậy.
Cô gái, áo đen bó sát người, trang điểm rất dày, mái tóc màu tím tung bay.
Chàng trai, quần áo đơn giản, cao lớn anh tuấn, tóc ngắn mềm mại.
Rõ ràng là người thuộc về hai thế giới, thế mà ôm lấy nhau.
“Lần này em đi chấp hành nhiệm vụ, anh đừng chờ em.” Mục Tử khẽ nói bên tai anh. Bởi vì lần này cô đi, nhất định khó mà trở về.
“Em yên tâm đi đi, anh chờ em trở về.” Dật Dương nhắm mắt, nhẹ nhàng ôm chặt cô trong lòng.
“Đừng chờ, anh có nghe không hả?” Mục Tử giãy khỏi vòng tay của Dật Dương, cô cụp mắt kéo tay kéo hành lý, không hề nhìn anh mà đi nhanh về phía trước rời khỏi anh.
Dật Dương sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần, anh xoay người muốn giữ lại Mục Tử, lại bị cô khéo léo tránh né.
Dật Dương nhìn lòng bàn tay trống trơn, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn bóng lưng Mục Tử, hô lên: “Anh sẽ chờ em trở về!”
Mái tóc màu tím tung bay theo bước chân, cuối cùng Mục Tử không nói gì cả, biến mất trong tầm mắt của Dật Dương.
Cô không biết nhiệm vụ lần này khó khăn bao nhiêu, ý ngoài lời đó là một con đường chết.
Mục Tử sẽ không nói lời này với Dật Dương, bởi vì cô biết anh yêu cô, rất yêu rất yêu. Nhưng cô phải làm nhiệm vụ lần này, phải đi chịu chết… Làm thế nào khiến Dật Dương hết hy vọng, có lẽ chỉ có cái chết mới có thể hao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ban-khong-biet/278718/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.